Thông tin truyện Tâm Ngứa

Tâm Ngứa

Tác giả:

Thể loại:

Ngôn Tình

Lượt xem:

315

Trạng thái:

Hoàn thành

Nguồn Truyện:

Internet
Website không giữ bản quyền truyện này.Liên hệ gỡ [email protected]
Đánh giá: 9/10 từ 17546 lượt

REVIEW TRUYỆN TÂM NGỨA

 

Tác giả: Thanh Cù
Thể loại: Từ thanh xuân vườn trường đến áo cưới, nữ truy, 2S, ngược cẩu độc thân, HE
CP: Nữ chị đại × Nam học bá sói đội lốt cừu
Tình trạng: Edit hoàn

???? Văn Án <Lâm Cam>
Từ khi sinh ra tới giờ, Lâm Cam không sợ ai cả. Cho đến một ngày, mọi người phát hiện số lần gây chuyện của cô ngày càng ít ỏi.
Lâm Cam: “Gây chuyện không có ý nghĩa.”
“Ý cậu là gì?”
Lâm Cam nhìn bóng dáng thẳng tắp của Chu Viễn Quang phía trước, nói từng chữ: “Vì có ‘ánh nắng’ rồi!”
* Lâm Cam trả lời日光 – [rìguāng] là ánh nắng, chơi chữ với tên 远光 – [yuǎnguāng]: Viễn Quang.
Ngày nọ, cô đang học ở thư viện cùng Chu Viễn Quang thì nhận được tờ giấy trả lời:
“Chớ khiêu khích anh, anh sẽ đau đầu phát sốt.
Có lẽ em chỉ muốn nắm tay, nhưng thân thể em khiến anh dục hỏa đốt người.”
Cô cho rằng anh chỉ là một chú mèo nhút nhát, không ngờ lại là một con sói đuôi dài.

???? Văn Án <Chu Viễn Quang>
Mang bên mình số mệnh đơn độc, anh chưa từng cầu nguyện với thượng đế. Cho đến khi gặp Lâm Cam, anh lại trở thành người mộ đạo nhất.
Nói như vậy là bởi:
Nếu thượng đế ban cho anh “món đồ” gì, thì đó chỉ có thể là Lâm Cam.

???? Dạo này mình học hành hơi vất vả nên đi tìm truyện thanh xuân vườn trường đọc giải stress, ai dè "Tâm Ngứa" làm quá tốt nhiệm vụ của mình. Mình bị dìm trong bể đường ngóc đầu lên không nổi luôn huhu...

???? Nam nữ chính gặp nhau lần đầu ở lớp học thêm. Chu Viễn Quang hỏi Lâm Cam đường tới lớp học thêm. Ấn tượng ban đầu của Chu Viễn Quang với Lâm Cam không tốt mấy đâu. Vì chị trang điểm khá đậm lại còn đang hút thuốc. Khá là bad girl và đại tỷ =)) Chu Viễn Quang lọt thẳng vào mắt xanh của Lâm Cam từ ánh nhìn đầu tiên. Mặt đẹp, body ổn, đã thế còn cao ráo. Haizz, đại tỷ Lâm Cam cũng là người phàm thôi nên chị rung động cái rụp =))))

???? Lớp học thêm của Lâm Cam là do thầy Trương Cương dạy, đồng thời thầy cũng là chủ nhiệm lớp của Lâm Cam luôn. Vô lớp cái chị chuyển luôn lên bàn đầu để tiện ngắm bạn học Chu. Cả lớp thì hú hồn một phen vì tự dưng một ngày đẹp trời chị đại lại từ bàn cuối phi lên luôn bàn đầu nghiêm túc học tập?!!?? Rồi chị cũng ngựa ngựa thể hiện một tí để ghi điểm với bạn học Chu. Xung phong lên bảng làm bài với anh, mà vậy thôi thì có gì đặc biệt đâu, chị ghẹo anh luôn cho nó máu =)))

• "Tôi đâu có ăn thịt cậu?"
• "Ăn tôi không ngon."

???? Đó vậy thôi, rồi Lâm Cam sốc khi phát hiện ra bạn học Chu là cháu trai của thầy Trương Cương =)) Sau khi chị thân với anh hơn rồi thì cũng nói là sáng có thầy quản, tối rồi thì lại gặp cháu trai thầy quản. Miệng thì nói vậy thôi chứ lại hớn hở ra mặt (Ôi bà chị không có tiền đồ này).

???? Từ các chương đầu, Chu Viễn Quang thể hiện mình là một người ít nói. Anh học giỏi nhưng tính tình khá trầm lặng, hướng nội. Vì hồi nhỏ từng là một đứa bé mập mạp và bị bạn bè bắt nạt, sau này anh ép bản thân giảm cân rồi gặp chứng chán ăn. Nhưng Lâm Cam như tia nắng thanh mát xông vào cuộc sống quạnh quẽ của anh vậy. Lúc đầu anh nghĩ chị như dân giang hồ nhưng khi bắt gặp cảnh chị đi giải vây cho bạn thân Tiết Giai Kỳ của mình thì anh nhận ra mình sai rồi. Vì Lâm Cam vốn là một cô gái có lòng nhiệt thành và tốt bụng vô bờ bến.

• "Lưu Hân Tĩnh, không có ai trời sinh đã kiêu ngạo hơn người, cậu đừng cậy mạnh mà phán xét hay bắt nạt người khác. Vì thế tôi cũng không đánh cậu thêm nữa, cậu đàng hoàng một chút cho tôi. Nếu còn ngấm ngầm bắt nạt Tiết Giai Kỳ nữa, đừng mong tôi lại tha cho cậu."

???? Nhìn tag truyện nữ truy là tự động hiểu luôn. Lâm Cam năng suất lắm, truy là truy tới cùng. Chị ráng sửa thói xấu của mình. Lười nhưng vẫn ráng dậy sớm hơn vì sợ bạn học Chu chờ. Ghẹo anh muôn nơi, nói chuyện thì luôn có hơi thở lưu manh. Haha nhưng chia buồn với chị vì chị không phải sói xám trong câu chuyện "Cừu vui vẻ và sói xám" đâu. Chị là cừu đội lót sói, còn con sói thật thì đang lẳng lặng làm cừu non ngây thơ kia kìa =)))

???? Truyện rất ngọt, ngọt từ lúc cà cưa tới lúc yêu nhau đến khi cưới về nhà luôn. Lúc còn đi học thì hai người giúp nhau học. Hai bạn đều học giỏi hết, Chu Viễn Quang thì ra sức phụ đạo môn tiếng Anh cho Lâm Cam. Chứ cái tài viết văn tiếng Anh của Tâm can nhi thật sự không nỡ nhìn thẳng. Từ đơn thì không có, chỉ biết dùng phương pháp ghép từ. Bài văn viết về ước mơ thì viết ước gì mình có bông hoa bảy cánh, mỗi cánh một điều ước, cánh cuối cùng ước thêm một bông khác =))) Tham deso luôn á :v

???? Nhà Lâm Cam thì có bame cực phẩm lắm, nhưng sau này mẹ chị thay đổi suy nghĩ đi thì đã tích cực hơn nhiều rồi. Còn ca của ba Lâm Cam khó quá bỏ qua, mọi người đọc truyện là biết. Thực ra vì tình trạng ích kỷ của ba mẹ Lâm mà Lâm Cam đã lỡ mất môn tiếng Anh trong kỳ thi đại học. Nên chị quyết định học lại một năm. Thi xong thì tới học cùng trường với học trưởng Chu thôi.

???? Tới đại học thì mình sốc nhẹ vì tính cách của Chu học trưởng quay ngoắt 180 độ. Chính xác là bắt đầu lộ nguyên hình là con sói xám còn hay ghen tuông. Mặc dù cái hũ giấm to đùng đó đã phát tác từ hồi cấp 3 rồi :v. Có người tặng nước trái cây cho mình cũng sợ Lâm Cam hiểu lầm nên vội đi giải thích. Nói chung là anh đáng yêu dữ lắm =)))

???? Các đoạn phía sau thì không ngược chút nào hết. Phải khẳng định là các tình tiết đầu ngược cẩu F.A nặng luôn. Yêu nhau, sống chung, tốt nghiệp, kiếm việc làm, kết hôn, có con,... Rất viên mãn.

???? Mình cảm động về bức thư ở cuối truyện mà Chu Viễn Quang viết cho Lâm Cam vào mùa đông 2016, khi Lâm Cam chạy tới trấn Phần để tìm Chu Viễn Quang trong khi mình thì chưa hết sốt.

“Ngọt Ngào,
Không biết cậu còn nhớ biệt danh này không? Dù sao ngoài WeChat, ngoài đời tôi chưa bao giờ gọi cậu như vậy.
Tôi là Đồng Hồ Báo Thức Nhỏ của cậu đây.
Bây giờ là mùa đông năm 2016, chúng ta đang ở trấn Phần. Cậu đang chờ tôi ở quán mì, tôi thừa dịp đi mua đồ ăn vặt cho cậu, lén tới đây viết thư và bưu thiếp này. Chủ tiệm nói có thể giữ giúp tôi. Tôi không nói cho bà ấy ngày tháng cụ thể, vì chính tôi cũng không biết lá thư này sẽ gặp cậu vào thời gian và phương thức nào.
Mấy ngày trước tuyết rơi thật nhiều, đẩy cửa ra là thấy một màn trắng xóa. Nhận được điện thoại cậu gọi từ trạm xe, tôi thực sự rất tức giận. Cậu sốt cao như thế mà còn chạy loạn. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cậu, mọi cảm xúc trong tôi chỉ còn lại đau lòng mà thôi. Thật may mắn, cơn sốt đã lui đi sau khi truyền nước biển.
Tôi vẫn luôn do dự, không biết nên kể chuyện của Trần Tịch với cậu thế nào. May thay, nhờ cậu mà vết thương mục nát ở lồng ngực tôi được chữa khỏi.
Vào một ngày tuyết rơi như thế, cậu đã xua tan bóng tối bao trùm quanh tôi, sau đó chúng ta cùng nhau nghênh đón bình minh.
Không phải trước đó tính tôi rất quạnh quẽ hay sao? Ý tôi muốn nói tới trước khi tôi gặp cậu ở lớp học thêm ấy. Thật may mắn vì không làm cậu sợ chạy mất, nếu không tôi phải tới đâu để tìm lại “tiểu Tâm Can Nhi” của mình đây?
Không dám viết thư quá dài, sợ cậu chờ ở quán mì lại sốt ruột. Vậy tôi viết qua loa một chút, viết một nhanh một chút nhé.
Biết cậu rất cố chấp, vui buồn cũng rõ ràng, thế nên cậu nói cậu thích tôi, tôi cũng nghe thấy tiếng lòng mình như vậy. Nhưng có lẽ tới giờ tôi chưa từng nói tôi thích cậu.
Thật ra thì, rất thích.
Tôi sợ lời nói ra rồi như giọt nước tràn ly, lòng chiếm hữu tràn ngập sẽ tiết lộ dáng vẻ hung hăng của tôi.
Được sinh ra trên đời đúng là điều tốt đẹp nhất. Tôi đã chân chính cảm nhận được điều đó vào ngày gặp được cậu. Tuy ngày đó cậu thực sự muốn coi tôi là “Tiramisu” mà nuốt xuống, tuy rằng cậu có rất nhiều hành động không đầu không đuôi, nhưng tôi vẫn luôn trông ngóng được trưởng thành thật nhanh. Để tôi, có thể đủ khả năng thực hiện mọi nguyện vọng của cậu.
Không phải cậu từng nói cậu thích mèo Doraemon nhất sao?
Vậy để tôi làm mèo Doraemon của cậu đi.
Chỉ làm mèo Doraemon của một mình cậu.
Tôi từng đọc trong cuốn “Phi Điểu Tập”:
“Tới tận cùng, tôi đứng trước mặt cậu,
Cậu nhìn thấy vết sẹo của tôi, biết tôi từng bị thương, và cũng từng khỏi bệnh.”
Khỏi bệnh cũng vì cậu.
Biết bao bất công, phỉ báng, bôi nhọ, khinh thường, miệt thị… tất thảy đều không phải sự xoay chuyển của lẽ đời. Lương thiện mới là ranh giới cuối cùng của phẩm hạnh.
Để tôi tin tưởng vào tình yêu, khiến tôi vượt qua lãnh lẽo vươn đến ấm áp, biến tôi từ kẻ kiệm lời thành người hiểu thấu bao dịu dàng. Tất thảy mọi thứ đều xảy đến vì cậu.
Được rồi, không dài dòng nữa.
Cậu hấp tấp như thế, sợ lại không chờ kịp.
Đúng rồi, tôi muốn ước hẹn một nguyện vọng, một nguyện vọng nhất định phải thực hiện được.
Tôi muốn Lâm Cam làm vợ mình.
Chỉ dám lén lút ghi lại, hy vọng thượng đế sẽ lặng lẽ an bài.
Tôi tình nguyện sử dụng tất cả may mắn của mình cho nguyện vọng này.
Viết vào mùa đông năm 2016.
Trấn Phần.
Chu Viễn Quang.”
------
"Tâm Ngứa" như một ly trà sữa ngọt ngào giúp các bạn có một tâm trạng vui vẻ và cười suốt cả ngày đó. Vì vậy mọi người hãy tận hưởng nó nhé.
Nhà Bột edit thì quá ổn khỏi bàn rồi.


Danh sách chương

Bình luận truyện