Biên tập: TBB
Dọn dẹp vệ sinh xong, Chu Viễn Quang đưa Lâm Cam vào phòng.
"Đây là phòng của cậu à?" Lâm Cam đẩy cửa vào đã cười rộ lên. Trong phòng chỉ có một màu gỗ, liếc mắt đã thấy rất đơn giản.
"Đúng là sở thích của cậu rồi." Phòng không lớn nhưng mọi thứ đều đầy đủ. Một giường đơn, một tủ gỗ, cộng thêm kệ sách và bàn để máy tính, mọi thứ nên có thì đều có đủ cả.
Lâm Cam ngồi xuống mép giường.
Chu Viễn Quang rót cho cô cốc nước ấm, để cô cầm cốc trên tay.
Hốc mắt Lâm Cam vẫn còn đỏ, loáng thoáng có thể nhìn ra lúc trước vừa khóc. Chu Viễn Quang kéo ghế ngồi xuống đối diện cô.
"Bây giờ có thể kể cho tôi hôm qua xảy ra chuyện gì được chưa?" Giọng anh dịu dàng mà chân thành, khiến người nghe cảm nhận được thái độ.
Lâm Cam cúi đầu nhìn cốc nước trong tay mình, hơi nóng chậm rãi bốc lên rồi tan ra trong không khí.
Cô không nói, Chu Viễn Quang vẫn sẽ chờ: "Không sao, không muốn nói thì không nói. Nếu cậu muốn nói gì, tôi đều ở đây."
Cổ họng Lâm Cam hơi động, nói không lưu loát: "Tôi không biết mở lời thế nào, nói với người khác thì không cảm thấy gì, nhưng đối mặt với cậu sẽ cảm thấy xấu hổ."
Cô vô thức xoay cốc nước trong tay, ánh mắt trống rỗng: "Tôi cảm thấy nhũ danh "Tâm Can Nhi" này như đang châm biếm mình vậy." Lâm Cam dùng sức nắm chặt cốc thủy tinh tới mức gân xanh nổi lên.
Trong mắt Chu Viễn Quang thoáng hiện lên tư vị "đau lòng", anh cúi đầu đặt tay lên mu bàn tay Lâm Cam, như đang trấn an.
"Trong trí nhớ của tôi, từ khi tôi còn nhỏ họ đã cãi nhau. Ông ta khó chịu vì mẹ tôi quản quá nhiều nên ra ngoài tìm người khác. Ông ta càng không trở về nhà, bà ấy càng thống hận. Càng hận lại càng giằng co, nhất định không chịu buông tay. Cứ kéo dài nhiều năm như thế, cuối cùng cũng phải kết thúc."
Cô cúi đầu, hoàn toàn chìm đắm trong cảm xúc của mình. Khi nhắc tới hai chữ "kết thúc", Lâm Cam thoáng run lên. Dường như nếu thực sự "kết thúc" thì sẽ mang tới cảm giác thoải mái, hoảng hốt nhưng cũng vui vẻ. Dù không nói rõ "ông ta" và "bà ấy" là ai nhưng Chu Viễn Quang nghe vẫn hiểu.
Càng hiểu cô thêm một phần, lại đau lòng thêm một phần.
"Người phụ nữ bên ngoài mang thai, nhất định phải ly dị. Cứ cho là ông ta có thể nuôi cả hai gia đình, nhưng liệu người phụ nữ kia có đồng ý không? Bà ta bám theo không phải vì tiền sao? Nếu không kết hôn, rồi một ngày ông ta chết, bà ta sẽ không lấy được đồng nào."
Lâm Cam "ha" một tiếng: "Như thế này không phải dồn người vào chỗ chết à? Có điều mẹ tôi... bà ấy sống chết cũng không muốn buông tay."
Sau đó cô lại lẩm bẩm: "Ông ta có gì tốt chứ, quá nửa đời người chỉ tranh thủ làm khổ người khác, nửa đời sau cũng muốn hủy nốt hay sao?"
Ngoài cửa sổ là cây bạch dương cao lớn, nhưng vì đang là mùa đông nên chỉ còn lại cành khô. Tuyết rơi rất dày, không hề dừng lại, khiến người ta có cảm giác "vĩnh viễn không ngừng".
Chu Viễn Quang dịch băng ghế về phía trước, kẹp chân Lâm Cam giữa hai chân mình. Có lực tác động vào khiến cô ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh không nói gì nhưng đôi mắt nhìn cô thật sâu. Ánh mắt ấy thuần túy, trong mắt anh chỉ có bóng dáng mình cô.
Lâm Cam trầm mê trong đó, cô có thể tìm được cảm giác tồn tại và thuộc về tại nơi ấy.
Thường nói trên thế giới này không có thứ gọi là "đặt mình vào vị trí của người khác", nhưng Lâm Cam biết anh hiểu cả.
Chu Viễn Quang là thân cây bảo vệ sinh mệnh của cô. Bỏ lỡ mùa xuân, bỏ qua mùa hạ, vụt mất cả mùa thu, thời điểm cô gặp anh là mùa đông tuyết rơi dày đến thế.
Anh để lại hốc cây sâu thẳm cho cô ngủ đông. Mà cô lại biến thành nai con, dừng chân nghỉ lại trong lòng anh.
...
Chu Viễn Quang cầm cốc từ tay cô rồi để lên bàn. Sau đó nghiêng người về phía trước ôm Lâm Cam: "Có tôi ở đây."
___
Một buổi chiều thảnh thơi không có việc gì làm khiến Lâm Cam thấy toàn thân không yên. Nhân dịp bà Chu vẫn chưa trở về, Lâm Cam vào phòng bếp.
"Cậu làm gì vậy?" Chu Viễn Quang theo sau cô kinh ngạc.
"Nấu cơm."
"Đừng có đốt bếp đấy."
Lâm Cam cười rồi liếc anh: "Bạn học Chu, hình tượng của tôi trong lòng cậu là gì thế hả?"
Chu Viễn Quang cười khẽ: "Ngu ngốc."
Khóe miệng Lâm Cam co rút, không vui: "Cậu thấy ai ngốc mà được 135 điểm Toán chưa?"
Chu Viễn Quang thấy tâm trạng cô tốt lên một chút cũng không nhịn được vui vẻ theo.
Anh hướng cằm về phía Lâm Cam, cười giễu: "Trước mặt tôi không phải vẫn thế à?"
Lâm Cam: "..."
Nhìn nguyên liệu trong tủ lạnh, Lâm Cam chọn ra chuẩn bị làm ba món. Chu Viễn Quang thực sự bị tài nghệ của Lâm Cam làm sửng sốt.
Lúc Lâm Cam đang chờ trứng muối thịt nạc chín, Chu Viễn Quang tiến về phía trước một bước. Vì chiều cao khác biệt, anh khom lưng, đầu tự nhiên đặt lên vai phải của Lâm Cam, tay cũng dần dần từ sau vòng lại ôm eo cô.
Lâm Cam hơi thẹn thùng.
Sao đột nhiên người này lại giống con lười vậy?
Cằm anh đặt ở cổ Lâm Cam cọ cọ, hơi thở nhè nhẹ phả lên da thịt khiến cô hơi ngứa. Sau đó cô nghe thấy giọng khàn khàn vang lên sau lưng, tựa như thỏa mãn, lại mang vẻ cưng chiều và vui mừng.
"Nhặt được báu vật rồi." Mấy chữ này khiến lòng Lâm Cam nở hoa.
Lúc bà Chu trở lại cũng giật mình không thôi: "Ốc Đồng cô nương* tới nhà chúng ta sao?"
*Ốc đồng cô nương na ná với cô trong quả thị của Việt Nam.Lâm Cam bày mâm xong, đứng ở một bên cười xấu hổ. Chu Viễn Quang múc cháo xong, gọi hai người ra ăn cơm.
Ba món ăn, món nào bà cụ cũng rất thích, cứ gật đầu liên tiếp. Ngay cả người ít khi thèm ăn như Chu Viễn Quang cũng ăn nhiều hơn so với bình thường.
Bà Chu nhìn bát đã chạm đáy của Chu Viễn Quang
cũng phải cảm khái: "Dù là Tết bà cũng chưa thấy khẩu vị của A Quang tốt như thế."
Lâm Cam nhìn về phía Chu Viễn Quang, động tác gắp thức ăn của anh dừng lại một chút.
Chu Viễn Quang cong môi cười khẽ: "Vì Ốc Đồng cô nương nấu ăn ngon quá."
Sự hồi hộp trong lòng Lâm Cam vẫn không mất đi. Lần ăn mì đó, cả lần ăn lẩu cá, khẩu vị của anh vẫn luôn không tốt. Có thời gian, cô phải hỏi mới được.
___
Sau khi ăn xong, bà Chu và Lâm Cam ngồi trên ghế salon nói chuyện phiếm. Đang nói, bà Chu trở về phòng cầm ra món đồ.
"Người già thích hoài niệm, cháu đừng chê ta phiền."
Lâm Cam đi tới đỡ bà: "Sao có thể ạ, cháu cũng thích nói chuyện phiếm với bà."
Tay chân bà hơi run, sau đó đưa đồ trong ngực ra. Lâm Cam nhìn chăm chú, trông giống một quyển sách cũ rất dày, nhìn đã thấy được cất giữ từ lâu rồi.
Chu Viễn Quang bê khay hoa quả từ trong bếp vào, nhìn hai người chụm đầu vào một chỗ, miệng cong lên: "Xem gì vậy?"
Lâm Cam nghiêng đầu cười: "Bà cho tôi xem cậu của trước kia."
Mặt Chu Viễn Quang hơi thay đổi.
Anh thò đầu qua xem, sau đó duỗi tay lấy album từ trong tay bà, Chu Viễn Quang nói: "Bà, đã muộn rồi, bà lên ngủ trước đi. Cháu cho cậu ấy xem."
Bà nhìn Chu Viễn Quang một chút, thấy khóe mắt hơi cay nên thở dài: "Vậy hai đứa chơi đi, bà về ngủ trước. Già rồi không chịu được nữa."
Đợi bà về phòng xong, Chu Viễn Quang nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Cam. Cô còn chưa hoàn hồn đã bị dắt tay đi về phía phòng anh.
"Làm gì vậy?"
Chu Viễn Quang không nói lời nào mà đi về phía trước.
Đến phòng, Chu Viễn Quang một bên đẩy người, một bên đưa tay đẩy cửa rồi để Lâm Cam đứng ở phía sau.
Không khí bỗng nhiên trở nên ái muội và căng thẳng.
"Lâm Cam." Môi mỏng của Chu Viễn Quang hé mở, gọi tên cô.
"Đây!" Cô gái bên dưới trả lời giòn giã.
"Hỏi cậu một việc?"
"Được, ngài nói đi." ** Lỗ tai Lâm Cam đã bị dáng vẻ của anh làm cho đỏ bừng, cô cúi đầu, trả lời thờ ơ, giọng nói mang ý cười.
** Từ được dùng ở đây là 您- [nín], thường để tỏ ý kính trọng. Cam trêu Quang nên dùng từ này."Đứng đắn chút." Giọng Chu Viễn Quang vững vàng.
Lâm Cam phát hiện người này không có ý đùa, mím môi, ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Sao cậu lại thích tôi?"
Anh vừa hỏi xong, Lâm Cam bật cười, suýt chút nữa thì cười vang.
Mặt Chu Viễn Quang hơi lạnh: "Trả lời tử tế."
Lâm Cam cố gắng để mình bình tĩnh lại.
Thật ra cũng không trách cô được.
Ai có thể tưởng tượng được một "bông hoa Cao Lãnh" cao gần mét 9, trưng ra bộ mặt cấm dục, cả người lạnh lùng, lại dùng tư thế muốn hôn bạn nhưng mở miệng ra lại là câu ai oán "sao cậu lại thích tôi?" chứ?
Quá đáng yêu.
Đáng yêu bất chấp.
Cô còn chưa kịp trả lời, Chu Viễn Quang lại lên tiếng: "Lần đầu gặp, có phải cậu chỉ thích mặt tôi không?"
Lâm Cam nhớ lại lần đầu tiên gặp anh, nhìn đôi môi mỏng trong gang tấc thêm chút nữa thì thấy mình có chút miệng khô lưỡi đắng.
Cô gật đầu.
Mặt Chu Viễn Quang đen lại: "Chỉ thích mặt tôi?"
Lâm Cam lại lắc đầu.
Chu Viễn Quang híp mắt, chờ cô mở miệng.
"Còn... còn thích cơ thể cậu." Vai rộng eo hẹp, cơ thể hình tam giác ngược, ai mà không thích?
Mặt Chu Viễn Quang lại đen nữa.
Đôi tay chống lên cánh cửa đã rút lại, không để ý tới Lâm Cam.
Lâm Cam nhìn anh ngồi trên ghế đưa lưng về phía mình, không nhịn được than thở: "Lòng đàn ông như kim dưới đáy biển."
Có điều cô vẫn mơ hồ vì câu hỏi của anh.
Cười hì hì tiến lại bên người Chu Viễn Quang, cánh tay Lâm Cam như con mèo nhỏ cọ qua mặt anh: "Bạn học Chu, tôi thừa nhận lúc trước là "nhãn cẩu", nhưng bây giờ là "tâm cẩu" mà." ***
*** Nhãn cẩu: thích/yêu bằng mắt, chỉ vì bề ngoài. Tâm cẩu: ý là Cam thật lòng.Giọng điệu nhỏ nhẹ của cô vang lên bên tai, đôi mắt vô tội cũng hướng về phía mình, chân mày Chu Viễn Quang hơi giãn ra.
"... "Tâm cẩu" là ý gì?"
Lâm Cam thấy anh chịu nói chuyện, ý cười trên mặt càng sâu.
Người này đúng là dễ dụ.
"Từ này là tôi nói bừa thôi."
"..."
"Nhưng ý là lòng tôi thích cậu nhất. Tôi thích cậu, có thế nào cũng đều thích." Nói xong còn đột nhiên tiến đến nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Chu Viễn Quang một cái.
Động tác này cũng giống như... đuôi mèo lướt qua vậy, nhẹ nhàng tới ngứa ngáy tâm can.
Khóe miệng Chu Viễn Quang vốn muốn cong lên nhưng không được. Anh hơi nhếch miệng rồi thở dài.
Chu Viễn Quang để Lâm Cam ngồi cạnh mình, sau đó mở album ảnh ra.