Nơi đây rất rộng lớn, từng cung đường cũng được lót gạch đá sáng bóng và sạch sẽ.
Rất nhiều người đang đi lại và không khí vô cùng nhộn nhịp.
Đúng là một nơi trung tâm dân cư, cảnh tượng này khiến Hàn Tư Không vô thức nhớ lại cảnh tượng cậu từng chứng kiến khi còn ở Lâm gia.
Một số tòa nhà là chuyên ngành dịch vụ, họ có những tấm biển quảng cáo to lớn và đẹp đẽ.
Nhiều người dừng giữa đường và quan sát xung quanh một cách cảnh giác, dù sao thì nơi đây vẫn có tệ nạn trộm cắp rất nhiều.
Và không phải ai cũng là tu tiên giả để có thể tự bảo vệ bản thân.
Thỉnh thoảng sẽ có một đoàn xe chạy ngang đường lớn, họ được bảo vệ bởi một lượng lớn người mặc giáp toàn thân và một vài tu tiên giả khác.
Đoàn xe của Tôn gia cũng là một dạng như thế, nhưng chỉ khác là họ đang di chuyển rất chậm.
Phần lớn ngoại môn đệ tử cùng hộ vệ Tôn gia đều đang di chuyển bằng chân chứ không hề ngồi xe, ngoại trừ hai vị tiểu thư là Tôn Ngọc cùng Tôn Như mà thôi.
Đích đến của họ đầu tiên là nơi tổ chức đại hội luyện đan, Tôn Như cần báo danh tại đó.
Và sau đó là cuộc gặp giữa Tôn Ngọc và một vài tông môn, gia tộc khác tại đây, bọn họ cũng cần củng cố lại mối quan hệ giữa hai gia tộc với nhau.
“Daint huynh có cảm giác hồi hộp không, nơi này thật sự là xa hoa cùng rộng lớn quá.”
Hoàng Nghi bước lên gần Hàn Tư Không và nói nhỏ, cậu nắm chặt chiếc túi trong tay và đôi mắt liên tục lướt qua nhiều địa phương dọc đường đi.
“Có chứ, hồi hộp chết đi được.”
“Thật?”
Đương nhiên là không, Hàn Tư Không từng là lính hộ vệ hoàng gia, cậu tiếp xúc toàn là những người cao quý nhất của đất nước vào thời điểm đó.
Chỉ duy nhất việc luôn giữ bản thân phải thật tập trung và tỉnh táo cũng yêu cầu rất nhiều điều kiện, làm gì còn tâm trí để mà hồi hộp cơ chứ.
“Có thể nói đây chính là nơi phồn hoa nhất Miqdeni rồi, thật đúng là quá chói mắt.”
Khương Hi cũng nói khẽ, nàng chớp chớp đôi mi và thỉnh thoảng lại nhìn thấy ai đó bay vút qua bầu trời.
Cả ba người dẫn đoàn vừa nói chuyện vừa di chuyển, sau khoảng vài giờ thì họ cũng đã tiếp cận được Luyện đan hội.
Nhưng nơi đây chỉ có luyện đan sư được phép tiến vào mà thôi, vì thế nên đoàn người chỉ có thể để lại vài người hộ tống Tôn Như và số còn lại tiến về một khu khách sạn để ở.
Riêng Hàn Tư Không lại được chọn để hộ tống Tôn Như trong lần này, cậu cũng là người có rất lớn uy tín trong cuộc hành trình này.
Tôn Như dẫn đầu và phía sau là Hàn Tư Không cùng với Khương Hi.
Dù sao thì cũng không thể để hai người đàn ông theo hộ tống riêng Tôn Như được, lỡ như có việc gì đó mà đàn ông không tiện ra tay giúp đỡ thì lại rất khó xử.
Luyện đan hội có trụ sở rộng đến hàng nghìn mét diện tích tổng, và cổng chào cũng được mạ một lớp vàng sáng bóng chói loá.
Trên cổng có một biểu tượng viên đan dược đang bốc cháy, đó chính là biểu không thể thay thế của luyện đan sư.
Tôn Như bước nhanh vào trong, nàng khoác trên người một bộ váy áo trắng xóa với biểu tượng luyện đan sư trên ngực.
“Luyện đan sư không chia phẩm chất sao?”
Hàn Tư Không nghiêng người hỏi Khương Hi, cậu thật sự chưa từng có hứng thú tìm hiểu về ngành nghề này.
Nhưng hiện tại cũng cần biết một chút, và Hàn Tư Không cũng có chút thắc mắc khi cậu từng thấy một thanh niên với biểu tượng có chút khác với biểu tượng của Tôn Như.
“Có chứ, huynh hãy nhìn về bên này.”
Khương Hi và Hàn Tư Không đang phải ngồi ở ngoài phòng chờ để đợi Tôn Ngọc, vì thế nên họ có thể nhìn thấy sơ bộ cảnh quan bên trong Luyện đan hội.
Không gian nơi đây có mùi hương thơm nhẹ của dược liệu, khá nhiều người canh gác và rất nhiều gian phòng ở khắp nơi.
Nhìn theo hướng tay của Khương Hi, Hàn Tư Không nhìn thấy một khung tranh có vẽ khoảng năm biểu tượng luyện đan sư trên đó.
“Khác nhau...!ngọn lửa?”
Cậu có thể nhận ra sự khác nhau duy nhất của các biểu tượng là ngọn lửa bao quanh viên đan có những tia lửa khác biệt.
Càng lên cao thì số tia lửa càng nhiều.
“Đúng á, có năm cấp bậc luyện đan sư.”
Khương Hi giơ bàn tay nhỏ bé của mình ra và dùng tay còn lại chỉ vào từng ngón tay trắng trẻo của mình.
“Cấp bậc đầu tiên là sơ đẳng luyện đan sư, tia lửa sẽ có hai tia.”
Hàn Tư Không gật đầu.
Dựa trên hình vẽ thì mỗi một cấp luyện đan sư sẽ có thêm một tia lửa vào biểu tượng của mình.
“Theo thứ tự là: sơ đẳng, trung đẳng, cao đẳng, nhất đẳng và cuối cùng là...”
“Thượng đẳng?”
Hàn Tư Không hỏi, cậu có chút cười cười và nói.
“Không không, ở cấp cao nhất thì chỉ đơn giản là luyện đan sư mà thôi.”
“Tại sao?”
Cậu thắc mắc, thật sự thì việc có danh xưng cũng sẽ ngầu hơn chứ.
Hoặc ít nhất là bản thân cậu nghĩ thế.
“Thì lúc đó huynh đã là chân chính luyện đan sư rồi!”
Khương Hi cười và nói, nàng ngả người ra sau ghế và bắt đầu thư giãn.
“Tốt nhỉ.”
…
Thời gian chờ đợi tiêu tốn khoảng nửa giờ, sau đó Tôn Như trở ra và cả ba quay về khách sạn một cách yên bình.
Địa điểm khách sạn không quá gần Luyện đan hội, nhưng cũng không tính là xa.
Với kiến trúc cổ kính cùng rất nhiều cảnh vật đẹp mắt, nơi đây thật sự rất đáng để ở lại trong một khoảng thời gian.
Hàn Tư Không chắn trước mặt Tôn Như và mở cửa phòng cho nàng, cậu gật đầu nhẹ với Khương Hi phía sau và nhanh chóng xoay người rời đi.
“Daint huynh, mọi chuyện tốt chứ?”
Hoàng Nghi và Hàn Tư Không được phân công cùng phòng với nhau, cậu gật đầu với Hoàng Nghi và tiến đến chiếc bàn nằm ngay dưới cửa sổ và lấy từ nạp giới ra hai mảnh giấy trắng tinh.
Đây chính là hai mảnh bản đồ Thành Đô có được từ nhiệm vụ của hệ thống, cậu nhẹ nhàng ghép chúng lại và ngay lập tức một nửa tấm bản đồ được hình thành.
“Quả nhiên là cần bốn mảnh.”
Hàn Tư Không nói thầm, cậu vào lần đầu nhận lấy mảnh bản đồ thì đã có nghi ngờ này.
Nhưng thật tệ rằng cậu đã đúng, hai mảnh này chỉ là một nửa bản đồ mà thôi.
Tấm bản đồ vẫn chưa hiện lên bất kỳ hình thù gì, nhưng cho đến khi có đầy đủ cả bốn mảnh thì Hàn Tư Không mới cần phải lo lắng.
Mà cơ bản thì cậu cũng đâu cần phải lo lắng, dù cho khi cả bốn mảnh hợp lại vẫn chưa hiện hình cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cậu cả.
“Huynh lại định tu luyện sao?”
Hoàng Nghi vừa tập hít đất vừa hỏi dò, cậu đang bắt chước theo những thói quen luyện tập hằng ngày của Hàn Tư Không.
Có lẽ cũng đã được một tháng rồi.
“Ừ, vừa mới đột phá lên trung kỳ nên cũng cần cố gắng thêm.”
“Tuyệt thật.”
Gương mặt Hoàng Nghi phảng phất chút buồn rầu, cậu vẫn nhớ rất rõ cảm giác vô lực khi đứng trước Ma thú.
Hoàn toàn yếu đuối.
“Đệ cũng cần phải cố gắng.”
“Cố gắng sao? Vẫn cứ là thôi đi.”
Đáp trả câu động viên của Hàn Tư Không, Hoàng Nghi lắc nhẹ đầu.
“Đệ không có thiên phú tu luyện, càng không có tiên pháp hay thiên tài địa bảo gì cả, để có thể được như huynh thì chắc phải dùng mấy lần cuộc đời mất.”
Hàn Tư Không cũng chỉ có thể im lặng, nếu là cậu của trước kia thì có thể dễ dàng phản bác với Hoàng Nghi rằng “Huynh cũng đâu có thiên phú, chỉ là sự cố gắng mà thôi.”
Nhưng hiện tại thì lại không như thế, cậu từ khi có được Hỗn Độn Chân Tâm thì cảnh giới đã tăng cường rất nhanh.
Tuy rằng là do sự thôn phệ vô tội vạ của Tâm Niệm.
Nhưng sự thật là nó đã giúp đỡ rất nhiều cho cậu trong việc tu luyện vẫn ở đó, nó chính là thiên phú mà cậu từng thiếu sót.
Vì thế nên hiện tại Hàn Tư Không hoàn toàn không có tư cách nói về sự cố gắng, bởi vì cậu đã không còn là người dựa vào sự cố gắng để phát triển.
“Vậy sao, chúc đệ may mắn vậy.”
Hàn Tư Không nói một cách chậm rãi và đôi mắt nhẹ nhàng khép lại.
“Đệ đã có cuộc đời rất may mắn rồi.”
Hoàng Nghi nói, đôi mắt cậu nhìn lướt qua chiếc gương lớn trong phòng và thấy một dáng người có phần gầy gò cùng mỏi mệt.
“Thật đáng ghét, đệ ghét bản thân mình.”
Âm giọng Hoàng Nghi tuy rất nhỏ, nhưng Hàn Tư Không vẫn có thể nghe được trong không gian yên tĩnh gần như tuyệt đối của căn phòng.
“Đệ rất yêu thích Khương Hi nhỉ?”
Cậu nói, đôi mắt vẫn đang nhắm chặt lại.
“Ừm, nàng xinh đẹp, thiện lương, dùng sự công bằng để đối xử với tất cả mọi người.”
Im lặng trong vài giây, Hoàng Nghi tiếp lời.
“Nhưng nàng càng tỏa sáng như thế, đệ càng hiểu ra sự cách biệt giữa mình và Khương Hi là lớn đến thế nào.
Cũng chỉ là hai chữ Không Thể mà thôi.”
“Vậy sao?”
Hàn Tư Không chầm chậm mở đôi mắt đen ra, cậu chớp nhẹ vài lần và hướng đồng tử về phía Hoàng Nghi đang ngồi bệt dưới sàn.
“Đệ không xứng với cô ấy, cho đến khi những suy nghĩ tiêu cực đó hoàn toàn tan biến.
Đệ mãi mãi sẽ không thể xứng với Khương Hi được.”
“Huynh biết rõ cách biệt mà, đệ làm sao có thể với tới nàng chứ?”
Một cơn đau đầu chạy dài khiến Hàn Tư Không vô thức nhăn mặt lại,