Hoàng Nghi chậm rãi mở mắt, cậu nhìn quanh căn phòng và cảm nhận được sự trống vắng mà nó mang lại.
“Có lẽ Daint huynh đã luyện tập rồi.”
Cậu vén nhẹ chăn và bước đến phòng tắm để vệ sinh cá nhân, hiện tại thì nhiệm vụ của ngoại môn đệ tử như cậu đã gần như hoàn thành.
Chỉ cần đợi hết đại hội luyện đan và trở về nữa thôi.
Cốc! Cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, Hoàng Nghi lau vội gương mặt uể oải của mình và nhanh chân mở cửa.
“Daint huynh đã ra ngoài rồi sao?”
Khương Hi liếc nhẹ vào phòng và hỏi cậu, nàng đang vận một bộ quần áo màu xanh nhạt với những đường nét rất đơn giản như đầy tinh tế.
Mái tóc được thắt gọn sau lưng và đôi mắt tràn đầy sức sống.
“Ừm, huynh ấy đã ra ngoài luyện tập từ sớm rồi.”
Chuyện Daint luyện tập từ lâu đã không còn là việc gì đó quá lạ lùng với Khương Hi, nàng rất nhanh hiểu được chuyện đó.
“Vậy hôm nay và mấy ngày tới hai người cứ việc chờ đợi tại đây, cũng có thể đi dạo vài chỗ.
Nhưng huynh phải nhớ, đừng có tự tiện sử dụng tu vi!”
Khương Hi nhướng mày và kiễng chân, nàng ghé sát vào mặt Hoàng Nghi khiến cậu cảm nhận được một mùi hương thơm mát của thiếu nữ.
Gương mặt thoáng chút đỏ, Hoàng Nghi gật đầu một cách máy móc và Khương Hi nhanh chóng rời khỏi.
Hôm nay cậu chắc sẽ tu luyện, hoặc đi dạo một vòng trong Thành Đô.
“Dạo chút vậy.”
Đôi chân bước nhanh ra khỏi khách sạn xa hoa, Hoàng Nghi nhắm mắt và giang tay hít thở một chút sự tươi mát của khí trời.
Cậu sảng khoái bước đi về những con đường đầy rẫy người và các khu vực đông đúc.
Thành Đô rất rộng lớn và sầm uất, từng khu vực cũng có thể trở thành một đại diện cho cả thị trấn tại nơi khác.
Sự xa hoa cùng độ phát triển tại đây có thể nói đã lên hàng đầu toàn thể Miqdeni.
Hoàng Nghi cầm chặt xiên cá nướng thơm lừng trong tay, cậu thật ra muốn thử rủ Khương Hi cùng đi chơi với mình.
Nhưng nàng có vẻ cần phải đi thu mua dược liệu, rõ ràng là có công việc để làm cũng tốt hơn là rảnh rang như thế này.
Đi chơi một mình, thật chẳng vui chút nào.
Ầm! Ầm! Ầm!
Từng đoàn người di chuyển dạt ra hai bên đường, ngay cả Hoàng Nghi cũng bị lùa vào tận trong cùng của phần lề.
Cậu nhướng người để cố nhìn xem chuyện gì đang xảy ra, và một cỗ xe được kéo bởi một Ma thú cấp cao lừng lững xuất hiện.
Chiếc xe như thể được đúc từ hợp kim vàng nguyên chất vậy, lấp lánh và sáng chói đến cực độ.
Một hàng dài lính vệ quân bước đều phía trước và có nhiều người dẫn đoàn chịu trách nhiệm mở đường cho đoàn người phía sau.
Dân cư tại đây hoàn toàn quen thuộc với cảnh tượng này, bất cứ ai sinh sống tại đây đều rất hiểu sức ảnh hưởng của hoàng thất Miqdeni.
Họ là những người nắm quyền lực tuyệt đối và sở hữu số lượng tu tiên giả áp đảo bất kỳ thế lực ngoại bang nào khác.
Hoàng Nghi cắn thêm một miếng cá, cậu chỉ nhẹ nhàng lắc đầu và có dự định lùi lại một nhịp.
Bản thân Hoàng Nghi không có hứng thú với những kẻ quyền lực và giàu có, bọn chúng chỉ toàn là những kẻ sử dụng sự nghiền ép để đối xử với người khác.
“Cút!”
Tiếng hét chói tai của kẻ dẫn đầu vang lên, và ngay sau đó là một tiếng ngã đầy đau đớn cùng với thanh âm la hét thảm thiết.
“X-Xin lỗi!”
Người phụ nữ với chiếc bụng lớn quá khổ chật vật bò dậy, cô là một thai phụ nên không thể kịp thời di chuyển và vô tình chặn đứng con đường di chuyển của đoàn xe.
Điều đó khiến cô bị người dẫn đoàn đẩy mạnh và ngã nhào ra đấy.
Đôi chân rướm máu, hai phần khuỷu tay cũng hoàn toàn trầy xước.
Cô vẫn cố lết cơ thể mình vào lề đường, rất nhiều người xung quanh muốn giúp đỡ cô nhưng họ lại sợ bị liên lụy.
Vì thế, chẳng có sự giúp đỡ nào cả.
Hoàng Nghi bước nhanh lại, cậu rẽ khỏi đám đông và tiến đến vị trí của thai phụ.
Dùng đôi tay của mình nâng đỡ cô một cách nhẹ nhàng, Hoàng Nghi nhanh chóng đưa cô vào lề một cách an toàn.
Cậu xoay đầu liếc nhìn kẻ thủ ác, hắn trang bị một bộ giáp vàng toàn thân cùng thanh trường thương sắc bén.
Chiều cao cùng hình thể hoàn toàn vượt trội rất nhiều người tại đây.
Nhưng cách hành động lại thuộc về một kẻ rác rưởi.
Hoàng Nghi tặc lưỡi, cậu cũng không thể đối chứng gì với đối phương.
Chúng quá mạnh mẽ và đầy quyền lực.
— QUẢNG CÁO —
“Ngươi liếc ta?”
Kẻ dẫn đoàn nhìn thẳng về phía Hoàng Nghi, hắn siết chặt trường thương và bước nhanh về phía cậu.
Khí tức cảnh giới Chi nhân đỉnh phong cũng mạnh bạo phô ra.
Cơ thể Hoàng Nghi bỗng chốc căng cứng, cậu cảm nhận được sự uy hiếp và cũng đứng thẳng người dậy.
Ánh mắt băng lãnh của gã lính vệ quân tập trung vào Hoàng Nghi, cậu cũng siết chặt nắm tay và biểu cảm cũng dần trở nên nghiêm trọng hơn.
“Quỳ xuống!”
Gã hét lên, trường thương hướng thẳng về vai Hoàng Nghi và đâm mạnh.
Nhưng một thứ gì đó hướng thẳng ra và chụp lấy trường thương, đó là bàn tay của Hoàng Nghi.
Cậu nắm chặt trường thường và nắm tay càng ngày siết càng chặt.
“Súc sinh! Mày dám!”
Tay còn lại vung mạnh lên, gã vệ quân hướng thẳng đầu Hoàng Nghi và đấm đến.
Cậu giật mình lắc đầu để tránh né, nhưng cú đấm đó vẫn quá nhanh và cậu bị xước nhẹ qua má mình.
Một vệt máu hiện lên, Hoàng Nghi lùi người về sau vài bước và hai hàm răng cậu nghiến chặt lại.
“Còn định...”
“Hoàng Nghi?”
Chất giọng nhẹ nhàng thánh thót như thiên sứ khẽ vang lên, đó là một giọng nói hoàn toàn xa lạ nhưng lại dễ nghe đến cực độ.
Hoàng Nghi cùng gã vệ quân đồng thời quay đầu nhìn về nơi phát ra thanh âm đó.
Tấm màn dày cộm của chiếc xe sang trọng vén nhẹ sang và một dáng người nhỏ nhắn thon gọn xuất hiện.
Bộ váy dài màu mận chín sang trọng cùng một lớp vải mỏng bao quanh bên ngoài, hai cánh tay trắng nõn được nhẹ nhàng che bằng lớp vải mỏng đó.
Gương mặt xinh đẹp như búp bê với những đường nét như thể được vẽ nên bằng đôi bàn tay của một nghệ nhân huyền thoại.
Đôi mắt to tròn long lanh màu xanh dương như thể đang phát sáng giữa màu trời.
Mái tóc đen nhánh được thả dài phía sau lưng, từng chi tiết nhỏ trên cơ thể đều gần như đạt đến sự hoàn hảo nhất có thể.
Nàng là công chúa út của Hoàng thất Miqdeni – Kim Tố Anh.
Môi nàng mang một sắc đỏ nhè nhẹ, và chút ít độ bóng loáng gợi cảm.
Tuy nhiên Kim Tố Anh lại mang lại cho người ta cảm giác nàng rất nhỏ tuổi, và cái cách nàng bộc lộ sự yêu mị càng tạo ra một bầu cảm xúc rất kỳ lạ.
Nhưng chuyện này thật ra cũng không quá trọng yếu, nàng vừa gọi tên cậu?
Hoàng Nghi dùng ánh mắt có phần nghi ngờ nhìn vào Kim Tố Anh, nàng chỉ cười nhẹ và ra hiệu cho nữ hầu bên cạnh ghé tai vào gần nàng.
Kim Tố Anh thì thầm gì đó và nữ hầu gật gật đầu, sau đó là ánh mắt lướt nhẹ qua những người dân vẫn còn đang cúi người tại đây.
Từ đầu sự việc xảy ra cho đến giờ, tất cả mọi người đều lựa chọn cúi đầu.
Họ không muốn đối nghịch với Hoàng thất và giúp đỡ Hoàng Nghi.
Nhưng hiện tại đã có vài người chậm rãi ngước nhìn tình cảnh này.
Không gian yên tĩnh càng khiến cho sự căng thẳng bên trong Hoàng Nghi cao trào, cậu nhìn về người thai phụ và ra hiệu cho cô rời đi.
Hầu nữ bước nhanh về phía đầu cỗ xe và nói lớn với gã vệ quân.
“Lui về!”
Gã nhanh chóng cúi đầu và chạy nhanh về phía trước xe với vẻ mặt hốt hoảng tột cùng.
“Hoàng Nghi công tử, công chúa có việc muốn trò chuyện cùng ngài.”
Tất cả mọi người đều gần như đoán được việc này kể từ lúc Kim Tố Anh thốt lên tên của Hoàng Nghi và ngăn cản sự va chạm giữa cậu và gã vệ quân, họ chỉ có thể dùng ánh mắt tôn kính và sợ hãi nhìn về phía Hoàng Nghi.
Cậu cau mày, rõ ràng đối phương là lần đầu gặp mặt.
Nhưng tại sao lại biết tên cậu, và thậm chí còn muốn trò chuyện cùng cậu.
Quá kỳ lạ.
Nhưng cậu cũng không thể từ chối, nếu không thì hậu quả rất có thể sẽ ảnh hưởng đến các thành viên khác của Tôn gia.
Cậu cần phải nghĩ cho cả bọn họ.
— QUẢNG CÁO —
Gật đầu đáp trả, Hoàng Nghi bước lại cỗ xe và tiến từng bậc thang lên phía trước.
Tấm màn chắn tuy đã được vén lên, nhưng nó vẫn còn một lớp màn mỏng che lại.
Khi ở phía dưới đường thì Hoàng Nghi vẫn chưa hề nhận ra sự tồn tại của lớp màn mỏng này.
Nó thật sự mỏng đến mức khó để nhận ra.
“Hoàng Nghi tôn kính công chúa.”
Cậu cúi đầu và chắp tay trước mặt, đôi mắt dời khỏi cơ thể Kim Tố Anh và hướng về sàn xe.
“Ừm.”
“Chắc hẳn ngươi đang thắc mắc, nhưng cũng sẽ hiểu ngay thôi.”
Kim Tố Anh nói một cách chậm rãi, nàng vung nhẹ tay và đoàn xe tiếp tục di chuyển.
Hoàng Nghi vẫn giữ nguyên tư thế cũ, cậu vẫn đủ tỉnh táo để nhận biết mình chưa được cho phép thả lỏng.
“Được rồi, miễn lễ.”
Kim Tố Anh nhàn nhạt nói, Hoàng Nghi thở phào và lùi người về sau.
Cậu đứng với tâm thế tập trung hết mức có