Vùng ranh giới thứ hai của Thành Đô có chiều dài và rộng rất lớn, và bên trong phần ranh giới nơi đây tồn tại hàng loạt các công trình kiến trúc cổ nằm trơ trọi giữa các đồng bằng và rừng rậm.
Chiếc xe ngựa di chuyển nhanh chóng trên một ngọn đồi nhỏ, trên xe đang tồn tại một nam một nữ tại vị trí lái xe.
Khương Hi có chút bồn chồn nhìn xung quanh, nàng có chút bệnh sợ độ cao nên từ lúc bắt đầu leo đèo thì cơ thể đã rất run do sợ hãi.
Bên cạnh nàng là Hàn Tư Không vẫn đang chăm chú cảnh giới môi trường và bất cứ thứ gì có thể di chuyển được ở xung quanh.
Do nơi đây đã có thể sử dụng tâm thức để dò xét mọi thứ xung quanh nên cậu mới tự tin di chuyển tại giữa ngọn đồi trọc hoàn toàn không có gì che chắn này.
“Sắp đến rồi!”
Hàn Tư Không nhìn thấy con số “152” mét trên bảng thông báo và ánh mắt cũng rất nhanh phóng thẳng về phương hướng đó.
Là một nơi rộng rãi nhưng lại có khá nhiều đám khói trông như đống lửa đang cháy âm ỉ.
Cậu lắc nhẹ cổ tay, hắc tinh cực nhỏ hiện lên và đôi mắt đen của Hàn Tư Không dần xuất hiện một chút dao động nhỏ.
Bàn tay xoay chuyển và hắc tinh được thả rơi rất nhẹ xuống mặt đất, đây chính là bảo hiểm của Hàn Tư Không để có thể dịch chuyển ra nơi đây bất cứ khi nào gặp sự cố.
Khương Hi lo lắng không thôi, nàng nhích người lại gần Hàn Tư Không và ánh mắt liên tục đảo quanh xung quanh.
“Giờ, vào thôi!”
Hàn Tư Không nói, cậu dừng xe và nắm bàn tay nhỏ nhắn của Khương Hi, dìu nàng bước xuống xe một cách cẩn thận.
Như thể người anh trai đang chăm sóc đứa em gái bé bỏng vậy.
Phập!
Chật mạnh hai tay vào nhau, tâm thức mở rộng và đôi mắt Hàn Tư Không phát ra ánh sáng nhè nhẹ.
Thật ra thì cậu không có cách để tìm lối vào của bí cảnh này, và cũng chẳng biết bất cứ cách nào khác ngoại trừ việc sử dụng tâm thức cùng năng lực của riêng mình.
Đó là lý do cho hành động hiện tại của Hàn Tư Không.
Èo! Èo! Èo!
Hỗn Độn Chân Tâm nằm sâu trong linh hồn cậu di chuyển nhẹ, một cơn đau chạy dài đến tận tuỷ óc khiến Hàn Tư Không vô thức khuỵu người xuống.
Cậu cảm giác như thể linh hồn mình bị tách riêng ra khỏi cơ thể vậy.
“Daint! Huynh sao vậy! Có ai tấn công sao?”
Khương Hi bên cạnh có chút khẩn trương, nhưng nàng cũng chẳng thể giúp gì được vào lúc này cả.
Biểu hiện của Hàn Tư Không hoàn toàn không nằm trong kiến thức chữa trị của nàng.
“Ổn!”
Hàn Tư Không chỉ có thể nói lớn một tiếng, cậu tiếp tục mở rộng tâm thức và mặc cho cơn đau đang nghiền nát tâm trí.
Hàn Tư Không chấp nhận việc đánh đổi để có thể tạm thời sử dụng thứ sức mạnh không thuộc về tri thức nhân loại này.
Cậu đã rất hiểu rõ chuyện đánh đổi, không bao giờ tồn tại chuyện tốt hoàn toàn dành cho bất cứ ai cả.
Cơn đau kéo dài khoảng một giờ, Hàn Tư Không với cơ thể đã đầm đìa mồ hôi dần cạn kiệt thể lực và gần như đổ ầm xuống mặt đất.
“Hự!”
Chống tay trái xuống nền đất, đôi mắt đen của cậu mở ra và nhìn vào cánh tay phải của mình.
Mặc dù có Linh Hỏa đang bao bọc nhưng Hỗn Độn Chi Thể bên trong vẫn đang dao động cực kỳ mãnh liệt, nó khiến Hàn Tư Không gần như không thể kiểm soát được.
Hỗn Độn vẫn là một thứ không thể bị kiểm soát.
Nuốt ực một hơi, Hàn Tư Không dùng tay trái nâng cả cơ thể to lớn của mình dậy và cánh tay phải được nắm chặt lại.
Tâm thức dần khép lại, một hố đen xoay tròn xuất hiện trước mắt Hàn Tư Không và nó mở ra một chiều không gian trông như thể là một căn phòng đá bám đầy rêu vậy.
“Thành công!”
Hàn Tư Không hét lớn trong đầu, cậu đứng dậy và Linh Hoả trở nên mạnh mẽ hơn một ít.
“Cái này là?”
Khương Hi bước đến và đỡ lấy Hàn Tư Không, nàng nhìn vào cánh cổng không gian trước mặt và có chút lo sợ hiện lên trên gương mặt xinh đẹp.
“Lối vào.”
Nói đoạn, Hàn Tư Không kẹp lấy cơ thể Khương Hi và nhảy thẳng vào bên trong, cậu đã cảm nhận được cánh cổng sắp đóng lại nên cần phải thật nhanh chóng tiến vào bên trong.
Trước khi mọi nỗ lực trước đó đều biến thành công cốc.
Trước mặt Hàn Tư Không hiện lên một khung cảnh chật chội và có phần cổ quái, nơi đây trông như một căn phòng với cấu tạo chính từ đá và hiện tại thì đã bị bám đầy rêu phong.
Có hai cánh cửa nằm gần tầm mắt của cậu, và dường như cả hai đều dẫn đến những lối đi khác nhau.
Hàn Tư Không ngay lập tức thả Khương Hi xuống và bắt đầu ngồi thiền, cậu cần hồi phục thể lực và năng lượng tu vi bản thân.
Thời gian cứ thế trôi qua khoảng nửa giờ, Khương Hi bên cạnh thỉnh thoảng lại đi tới đi lui và gõ gõ vào hai cánh cửa đá.
Nàng đang có chút khẩn trương, cũng bởi vì Hàn Tư Không trước đó đã nói cần đến đây để cứu người, nhưng cả hai bọn họ đều đang phải vướng bận và chẳng thể đi tiếp.
“Để muội đợi lâu rồi.”
Khí tức mạnh mẽ bộc phát, Hàn Tư Không vừa nhân cơ hội sử dụng Hỗn Độn Chân Tâm để cố thử đột phá lên Linh nhân hậu kỳ.
Nhưng cậu cũng chỉ đến được mức ranh giới mà thôi.
“Thôi cũng được.”
Cậu không quá đặt nặng việc tăng tiến sức mạnh, nếu không thể hoàn toàn kiểm soát được nó thì việc tăng tiến thực lực chẳng khác nào đang tự mình hại mình cả.
Bước đến trước cửa đá, Hàn Tư Không dùng cả hai tay áp chặt lên hai cánh cửa và nhắm nhẹ mắt lại.
Cậu cũng không định sử dụng tâm thức để tìm kiếm thông tin nữa, mà là một dạng hình thức khác.
Bạo lực!
Oành!
Cánh cửa bên tay phải cậu vỡ nát thành từng mảnh, và bên trái thì hoàn toàn nguyên vẹn.
Hàn Tư Không chậm rãi thu tay và xoa nhẹ cằm mình.
“Bên phải dễ dàng bị nội lực phá huỷ, vậy nghĩa là nó đúng đường?”
Lẩm nhẩm một hồi, Hàn Tư Không lắc đầu và nhìn về phía bên trái mình.
Cậu có linh cảm không tốt mỗi khi nhìn vào nó, nhưng cũng đành chịu mà thôi.
“Ta sẽ đi trước.”
Nói đoạn, Hàn Tư Không bước nhanh vào cửa bên phải.
Linh Hỏa bừng cháy và ánh sáng lan rộng cả một đoạn hành lang tối um.
Trông nơi đây như mà một mê cung vậy, thậm chí ngay cả lối đi vào cũng được ẩn giấu cực kỳ cẩn thận.
Mặc dù với thói quen sử dụng tâm thức để dò xét tất cả mọi nơi mình đi qua thì Hàn Tư Không vẫn sẽ tìm thấy bí cảnh này mà không cần đến hệ thống thông báo.
Nhưng nếu chỉ đơn giản như thế thì tại sao lại chẳng có ai phát hiện ra nơi này?
Hàn Tư Không bỗng dừng chân, cậu dường như cảm nhận được một luồng sát khí đang lan toả trong hư không.
Nó không nhắm đến cậu, nhưng lại đang không ngừng tăng cường.
Dấu hiệu của một kẻ săn mồi đang tồn tại!
Lùi một nhịp chân, Hàn Tư Không dựa lưng vào tường và đôi mắt được cường hóa bằng một màng năng lượng mỏng.
Quét ngang không gian nơi đây, cậu nhìn thấy một thứ gì đó không quá to nhưng lại đang di chuyển rất chậm chạp.
Nó giống như một tập hợp của rất nhiều con rắn lại thành một khối cầu và đang chuyển động một cách rất kinh dị.
“Phù!”
Thở một hơi mạnh, Hàn Tư Không rút ra con dao nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay.
Cậu nhẹ nhàng bước chân và tiến đến thứ sinh vật gớm ghiếc kia.
Con dao tuy rằng có chút nhỏ, và nó còn khá mỏng.
Nhưng Hàn Tư Không vẫn tin vào khả năng sử dụng dao của bản thân, cậu chỉ cần chắc chắn rằng cảm nhận của mình về sức mạnh của đối thủ là không sai lệch.
Vút!
Tay trái chống nhẹ xuống đất và cơ thể Hàn Tư Không hạ đến sát mặt đất nhất có thể, cậu vung mạnh tay phải và con dao bay thẳng đến một vị trí tối tăm.
Phập!!!
Mũi dao ghim thẳng vào bóng tối, một tia máu chảy dài trên mặt sàn đá và Hàn Tư Không cảm nhận được một luồng hơi lạnh dần dần lan rộng.
Cậu dùng tay cảm nhận mặt sàn, ngay sau đó là lùi người và chạy thẳng đến chỗ Khương Hi.
“Có gì đó, nơi đây được bố trí quá nhiều cạm bẫy.”
Nói đoạn, Hàn Tư Không rất nhanh ôm lấy Khương Hi và phóng thẳng về phía trước.
Cậu bỏ qua những điểm mù trong bóng tối và cơ thể cứ thế phóng thẳng trong con đường không có ánh sáng nơi đây.
Tay phải có chút rung động, Hàn Tư Không sử dụng tâm thức thao túng Linh Hoả và khiến cho Hỗn Độn Chi Thể phải bình ổn trở lại.
Có gì đó ngay tại khu vực này đang khiến cho phần Hỗn Độn trong cậu muốn bộc phát.
“Huynh sao thế?”
Khương Hi hỏi, nàng dùng tay vuốt nhẹ lưng của Hàn Tư Không và đôi mắt chứa đựng chút ít sự lo lắng.
Đôi chân khuỵu xuống, cậu đã chạy trong cả giờ liền.
Nhưng hiện tại