Làn gió thu thổi nhè nhẹ, Kim Tố Anh nhàn nhạt nhìn vào đoàn người đang quỳ bái trước mắt mình, nàng không khỏi thở dài một hơi đầy chán nản.
“Cút!”
Lão đầu bạc bên cạnh nàng lên tiếng, hàng loạt những con người phía dưới đều đồng loạt run rẩy và nhanh chóng bò lui ra khỏi nơi đây.
Bên trong cung điện xa hoa lại chỉ còn một mình Kim Tố Anh và lão già với mái tóc bạc khi nãy.
“Lão cũng cảm thấy sao?”
Kim Tố Anh nói, nàng ngả người về sao và đôi mắt cũng nhắm nghiền lại.
“Không dám.”
Lão đầu bạc cúi thấp đầu, đôi mắt mờ đục cũng không hề hướng về phía Kim Tố Anh.
Hừ!
Một âm thanh có phần trêu tức vang lên, Kim Tố Anh dần dần mở nhẹ đôi mắt và khuôn miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch.
Ầm!
Đầu lão già ngay lập tức phát nổ thành một đám máu đỏ, cơ thể già nua không còn đứng vững và ngã xuống như con rối đứt dây.
Cơ thể ngồi thẳng trở lại, Kim Tố Anh liếc nhẹ về phía cửa điện và cái đầu nhỏ nghiêng nhẹ về một phía.
Sau lưng nàng xuất hiện một chút ít màu sắc dị động, hàng loạt chiếc đuôi lớn trông như đuôi cáo xuất hiện và ngoe nguẩy không ngừng.
Bàn tay nhỏ nhắn hướng về sau lưng và vuốt nhẹ từng chiếc đuôi lớn, Kim Tố Anh lần nữa vẽ lên khuôn mặt xinh xắn một nụ cười mê người.
...
[Thông tin: Truyền thừa Đan Đế đang mở]
“Không ổn!”
Hàn Tư Không lách người, cậu đẩy mạnh hòn đá dưới chân và một mảng tường lớn ngay lập tức vỡ vụn.
“Trong đây nhiều cơ quan tự huỷ thật.”
Những cơ quan đang tồn tại trong đây hoàn toàn mang phong cách sử dụng sự tự phá vỡ để gây khó khăn cho người di chuyển bên trong bí cảnh.
Đồng loạt cơ quan một khi phát động đều có khả năng sẽ biến toàn bộ nơi này thành một đống cát vụng.
“Huynh ổn chứ?”
Khương Hi nép sát vào bên cạnh Hàn Tư Không, nàng đang khoác bộ lớp áo khác và gương mặt cũng đã dần dần có lại chút ít sinh khí.
Bản thân cậu đã phải dành một đoạn thời gian để chăm sóc nàng, hiện tại có lẽ cũng đã trải qua một đến hai tuần ở thế giới bên ngoài rồi.
“Ừm.”
Hàn Tư Không bước nhanh về trước, cậu vặn nhẹ cổ tay và đẩy mạnh cánh cửa trước mặt mình.
Lại là một khu vực trống.
Căn phòng rộng lớn như lại chẳng tồn tại bất cứ thứ gì bên trong.
Hàn Tư Không bước một chân vào và liếc nhìn vào giữa sàn.
Không có bất kỳ dấu hiệu nào tại nơi đó cả, cậu gật nhẹ đầu và dùng sức vận khí bắn thẳng vào căn phòng lớn.
Đây không phải là khu vực kỳ lạ đầu tiên cậu nhìn thấy, và chắc chắn không phải là cuối cùng.
Hàn Tư Không nhắm nhẹ mắt và tâm thức mở rộng, không có dao động năng lượng hay bất kỳ chuyển dịch không gian nào cả.
Nhưng cậu biết rõ bản thân mình nếu bước cả hai chân vào khu vực này thì cơ quan sẽ ngay lập tức được kích hoạt.
Vì thế nên Hàn Tư Không rất nhanh rút chân mình lại và tiếp tục bước đi phía bên ngoài hành lang.
Cậu giơ tay phải về trước, ngọn lửa sáng rực được tạo từ Linh Hoả nhẹ nhàng tiến về phía trước và soi sáng cả một đoạn hành lang dài ngoằng.
Chưa thể giải thích thực hư chuyện này cho Khương Hi, cũng bởi lý do đó nên cậu luôn luôn giữ cho bản thân thật bận rộn và không phải trò chuyện quá nhiều với nàng.
Bởi sự tập trung sẽ phần nào đó giúp cho tình hình hiện tại được cải thiện hơn rất nhiều.
Èo! Èo! Èo!
Hàn Tư Không dừng chân, cậu ra hiệu cho Khương Hi đứng im tại chỗ và thân ảnh bỗng chốc run nhẹ lên rồi rất nhanh biến mất.
Bên một khu vực gần đó, nơi khuất tầm nhìn của Khương Hi dần dần hiện lên một bóng đen cao lớn.
Hàn Tư Không vịn một tay vào tường và tay còn lại siết chặt ngực mình, cậu cảm giác được Tâm niệm mình đang dần dần mất đi sự khống chế từ cậu.
Một cảm giác vô lực khiến Hàn Tư Không say xẩm mặt mày, cậu dựa lưng vào tường và cơ thể trượt dài cho đến khi mông chạm đất.
“Khặc!”
Cậu phun ra một ngụm máu, dường như sự phát triển của Hỗn Độn Chân Tâm đã khiến cho Hắc tinh đang ngày một mạnh mẽ, và đây chắc chắn không phải là tin vui dành cho cậu.
Hắc tinh càng trở nên cường đại, cơ thể Hàn Tư Không càng mất đi khả năng giữ nó một cách cố định và hiền hoà.
Chỉ có thể bằng phương pháp nào đó tạm thời giam giữ Hắc tinh lại, bằng không thì sẽ rất nhanh Hàn Tư Không bị chính thứ sức mạnh của bản thân mình nuốt trọn.
Èo! Èo! Èo!
Hắc tinh xoay tròn mạnh mẽ, Hàn Tư Không buông lỏng cánh tay và bản thân lần nữa chìm vào Tâm niệm.
Cậu sử dụng Linh Hoả đốt lên căn nguyên của mình, mặc dù đây không bao giờ là cách tốt nhất để khiến Hắc tinh ổn định.
Nhưng nó là cách hữu hiệu và duy nhất cậu có thể làm vào lúc này.
“Mình cần nghỉ phép.”
Hàn Tư Không nói một cách chậm rãi, cậu rất nhanh rời khỏi Tâm niệm và lần nữa khung cảnh mê cung hiện lên trước mắt.
Cũng tốt là chưa tiêu tốn quá nhiều thời gian.
Xoay người trở về bên cạnh Khương Hi, cậu tiếp tục dẫn nàng tiến sâu hơn vào bên trong bí cảnh.
Nơi đây tuy rằng đầy rẫy cạm bẫy cùng việc thiếu ánh sáng và không khí, nhưng Hàn Tư Không vẫn hoàn toàn đủ khả năng bảo toàn cho Khương Hi an toàn.
Hoặc ít nhất là cậu nghĩ như thế.
“Khụ! Khụ!”
“Muội tốt chứ?”
Cậu vuốt nhẹ bờ lưng nhỏ của nàng, gương mặt Khương Hi đã có chút ít xanh sao cùng lấm lem, nhưng nàng vẫn đang rất xinh đẹp.
“T-Tốt.”
Ánh mắt tuy rằng được tạo ra bởi sự mệt mỏi và tiều tụy, nhưng sự kiên định cùng thần thái hoàn toàn mạnh mẽ đã khiến Khương Hi dường như đang hoàn toàn ổn định vậy.
Bước đi có phần khập khiễng, nàng vỗ vỗ ngực mình và tiếp tục di chuyển theo sau Hàn Tư Không.
“Dường như đã tiếp cận được rất gần khu vực trung tâm.”
Hàn Tư Không nép người vào vách tường và áp tai lên đó, cậu cảm nhận được chút ít sự rung chuyển tại một địa điểm rất gần đây.
Nhiều khả năng đó là dao động năng lượng của khu vực sở hữu truyền thừa, nếu kiến thức về tu tiên của Hàn Tư Không hoàn toàn chính xác thì sau khi có được truyền thừa Đan Đế, Khương Hi sẽ phát triển một cách vượt trội.
Đôi khi nàng sẽ hoàn toàn thay đổi vận mệnh của mình và bước chân vào giới tu tiên với tư cách của một thiên tài.
Lắc nhẹ đầu để gạt nhanh những dòng suy nghĩ có phần mơ hồ kia, Hàn Tư Không vịn vào ngực và cảm nhận rất rõ từng đợt đau đớn xé nát tâm can mà Hắc tinh mang lại.
Phải nhanh chóng hoàn toàn nhiệm vụ này và tránh khỏi mọi người càng xa càng tốt, họ không xứng đáng phải chịu bất hạnh.
[Thông tin: Đã tiếp cận]
[Thông tin: Nguy hiểm]
Hàn Tư Không ngừng chân, cậu dùng tay bấu mạnh vào góc tường và một mảnh đá vỡ nát.
Đây có thể coi là một cách đánh dấu của riêng cậu, để có thể khoanh vùng những nơi được hệ thống cảnh báo là nguy hiểm cho người không có tu vi.
“Ít ra ngươi vẫn có chút hữu dụng.”
Nói đoạn, Hàn Tư Không cười nhẹ và xoay người bỏ đi.
Cảnh giới Linh nhân trung kỳ mạnh mẽ bộc phát, toàn bộ không gian nơi đây đều được một đợt sóng năng lượng quét nhẹ qua.
Cậu hít thở chậm rãi, cơ thể nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung và hai cánh tay được bao phủ bởi một tầng hào quang sáng lạng.
Kim Trảo!
Tay phải có chút rung chuyển nhẹ, đôi mắt đang nhắm bỗng nhiên nhíu lại.
Hàn Tư Không rõ ràng có thể cảm nhận được từng đợt sóng năng lượng đang không ngừng di chuyển về phía giữa tâm thức mình.
Hắc tinh xoay tròn không ngừng, từng dao động của nó cũng khiến cho linh hồn cậu như thể phải trải qua luyện ngục đau khổ.
Sự ngấu nghiến cùng khốn cùng mà cảm giác này mang lại chẳng hề dễ chịu một chút nào cả.
Đầu óc mang theo cảm giác tựa như bị nghiền ép, Hàn Tư Không siết chặt nắm tay và đôi mắt đen mở rộng ra.
Oành!
Một rung chấn mạnh mẽ bắn mạnh ra bên ngoài, toàn bộ khu vực xung quanh gặp chấn động và có phần dịch chuyển nhẹ.
“Cần phải, thật nhanh.”
Hàn Tư Không dùng sức bước đi về phía trước, phải tăng thêm tốc độ và không được dư thừa bất kỳ đoạn thời gian nào nữa.
Khương Hi ngồi im tại chỗ, nàng khoác trên vai tấm vải lớn mà Hàn Tư Không vừa đưa để giữ ấm, dù sao thì nơi đây vẫn có chút lạnh lẽo.
Từng đoạn hành lang được phá giải bởi hắc tinh, Hàn Tư Không không chút chần chừ dùng toàn bộ khả năng của mình hiện tại để mở đường cho Khương Hi.
Dù không an toàn thì cũng tốt hơn là chậm chạp chờ đợi tại đây.
Sau khi đã xuyên qua một đợt hành lang cực dài, Hàn Tư Không và Khương Hi bước vào một căn phòng khổng lồ với kiến trúc có phần nào đó cổ kính.
“Nơi đây thật đẹp.”
Mặc dù không có ánh sáng soi rọi mọi thứ, nhưng Khương Hi vẫn có thể lờ mờ nhận thấy những thứ có