Từng đợt sóng xung kích không ngừng lan tỏa, một loạt các loại uy áp đang không ngừng đè nén chặt lên từng con người nơi đây.
Không gian như thể đang trở nên mờ ảo, từng cảnh vật hoàn toàn trở nên thiếu chân thật.
“Chị Diệu Tiên...”
Một cô bé với vẻ ngoài có phần đáng yêu nhưng lại khá gầy gò, một chút lo âu đã xuất hiện trên gương mặt trẻ thơ của em.
“Có lẽ, là bão đến.”
Giọng nói khác vang lên, trong căn chòi nhỏ đang tồn tại ba sự hiện diện đặc thù.
Nhưng một trong số đó lại đang nằm im bặt trên chiếc giường gỗ nhỏ, đó là cậu trai trẻ khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi.
Một chút xanh xao cùng cơ thể gầy đến đáng thương chính là miêu tả chính xác ngoại hình cậu hiện giờ.
Người vừa lên tiếng chính là Diệu Tiên, cô gái với băng vải quấn đầy mặt, một bộ quần áo màu xanh đen được nàng khoác lên người như thể chống rét.
Đôi tay đang xoa xoa hai bàn tay nhỏ nhắn của Tịnh Y.
Cô bé Tịnh Y thì ôm chặt lấy Diệu Tiên từ phía sau, một cơn mưa lớn cùng sấm chớp đã đủ để em phải co cụm lại vì sợ hãi.
Trong khoảng thời gian mà Hàn Tư Không đã rời đi nơi đây, mối quan hệ giữa hai người tuy đã có chuyển biến tốt nhưng phần nào đó cũng có khá nhiều khoảng cách nhỏ.
Bởi vì Tịnh Y đã từng nhìn thấy chân diện của Diệu Tiên, một gương mặt xương sọ khô khan đến đáng sợ.
Mặc dù tính cách Diệu Tiên rất tốt, nàng cũng quan tâm tới Tịnh Y rất nhiều.
Nhưng sự ám ảnh vẫn còn đó, vẫn còn một lớp màn mỏng giữa mối quan hệ của cả hai.
Mà vấn đề này, chỉ có thể giải quyết bởi một người mà thôi.
“Hàn Tư Không...”
“Anh Tư Không sẽ trở về sao? Anh có bỏ Tịnh Y không?”
Cô bé lí nhí hỏi, hai tay cũng có chút lạnh.
Diệu Tiên không biết nên trả lời thế nào, bởi vì Hàn Tư Không đã nói sẽ sớm trở về.
Nhưng cũng đã gần một tháng kể từ ngày đó, chưa có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy sự trở về từ người đó cả.
“Sẽ!”
Hơn ai hết, nàng mong ngóng dáng hình Hàn Tư Không rất nhiều.
Mỗi ngày.
Mỗi ngày.
Mỗi giờ.
Mỗi giờ.
“Ưm.”
Tịnh Y gật đầu, cô bé cười cười một cách hạnh phúc.
Hàn Tư Không giống như một người cha, một người để Tịnh Y dựa dẫm.
Cũng là người đã xuất hiện vào lúc em khốn cùng nhất.
Và cũng là người mà Tịnh Y quyết tâm sẽ kết hôn cùng.
“Tại sao em lại muốn kết hôn cùng anh ta?”
Diệu Tiên đương nhiên biết chuyện này, sự che giấu non nớt của trẻ con hoàn toàn không thể ra khỏi tầm mắt của nàng.
“Bởi vì em đã nhìn thấy cái đó của anh Tư Không!”
Tịnh Y hất cằm tỏ vẻ tự hào.
“À...!Ừm.”
Một nụ cười gượng xuất hiện, Diệu Tiên hoàn toàn không đồng tình với lối suy nghĩ này.
Nhưng nàng cũng chẳng phải con người thuần chủng, ma thú cấp cao mới chính là chân diện thật của nàng.
Mặc dù hiện tại đó cũng chẳng phải điều gì đáng tự hào cả.
“Chị có cảm giác, anh ấy sẽ sớm trở về thôi.”
Tịnh Y cười nhẹ, chiếc đầu nhỏ gục vào đùi Diệu Tiên và đôi mắt cũng dần dần khép lại.
Thêm một đêm nữa, hai cô gái đã ngủ dựa vào nhau.
...
[Thông tin: Màn sương ảo – Mộng bức]
[Nhiệm vụ phụ: Hoá giải màn sương – Giải thoát dân làng]
[Nhiệm vụ phụ: Hai lựa chọn hành động]
[Lựa chọn một: Tìm kiếm cội nguồn màn sương và tự mình tìm cách giải quyết]
[Lựa chọn hai: Hiến tế 73 sinh mạng để phá bỏ màn sương]
“Lại còn có lựa chọn? Ai bảo ta sẽ chọn?”
Hàn Tư Không phóng thẳng vào lòng biển, cậu lặn sâu xuống gần đáy và bắt đầu di chuyển dọc theo bờ biển.
Mục đích là di chuyển bằng đường thuỷ để tiếp cận làng chài.
Màn sương thì thường sẽ ở dạng không khí hoặc là một dạng nào đó như khói và mây.
Và việc lặn sâu dưới mặt nước hoàn toàn có khả năng giúp cậu có thể tránh xa và tiếp cận màn sương một cách an toàn hơn.
Do cậu không hề biết gì về màn sương ảo này, và dựa theo tên “Mộng bức” của nó thì có lẽ đây là một dạng có khả năng công kích vào tinh thần.
Hàn Tư Không thật ra không sợ một cuộc tấn công vào tâm thức mình, dù sao thì Hỗn Độn Chân Tâm của cậu vẫn chưa hoàn toàn có thể kiểm soát.
Cho vài kẻ vào để giúp cậu hiểu hơn về nó cũng không phải là một lựa chọn tồi.
“Nhắc đến Hỗn Độn Chân Tâm thì...!Tên Thanh Lâm kia vẫn còn đang kẹt tại đó sao?”
Nói thầm trong lòng một chút, Hàn Tư Không vẫn đang bơi một cách chậm rãi và ánh mắt hoàn toàn cảnh giới một cách chặt chẽ.
[Thông tin: Linh hồn bất diệt đang được thu hồi – Thời gian cần: 87 năm]
“Ồ, lấy lại phần thưởng đã giao ư?”
Cứ như một trò đùa vậy, hệ thống đưa ra nhiệm vụ, cho những lựa chọn để làm nhiệm vụ.
Và sau đó là một vài phần thưởng đắt giá, nhưng nếu có chuyện gì đó bất ngờ xảy ra ngoài dự kiến, kẻ chịu thiệt vẫn luôn là chủ nhân hệ thống.
Một thứ hệ thống như thế này chỉ mang vai trò như vật trao sức mạnh cho những kẻ không hề xứng đáng.
Hàn Tư Không có chút khó chịu trong lòng, cậu ghét việc dựa dẫm vào thứ mà người khác ban tặng.
Nó khiến cho khoảng thời gian phải làm một tên lính, phải làm một nô lệ kiếm tiền của cậu lần nữa hiện về.
Khoảng thời gian chẳng