Ở một vùng đất xa xôi nằm ngoài khả năng tìm kiếm của bất kỳ Nhân loại nào, ngoài xa phía đại dương mênh mông có một lục địa khổng lồ trải dài từ cực bắc đến giữa xích đạo.
Quanh năm nơi đây đều bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc đến khó tin, gần như chẳng có ai hay bất cứ thứ gì xuyên thủng được nó.
Lớp sương mù này bao phủ toàn bộ lục địa mang tên Eilrine này, tuy nhiên chỉ là lớp phủ ngoài mà thôi.
Đây chính là màn sương được mẹ thiên nhiên tạo ra, và cuộc chiến Thượng cổ đã khiến nó trở nên không thể xoá bỏ.
Eilrine giống như một vùng đất bị giam cầm bởi những vị thần quyền năng, nhưng sự thật thì chưa bao giờ được bất cứ kẻ nào tìm thấy.
Bên trong bức tường sương mù cao vượt cả bầu trời này chính là một thế giới khác, một hệ sinh thái hoàn toàn khác với bên ngoài kia.
Vì đây là nơi ở của bán nhân loại, nên việc năng lượng tự nhiên hoàn toàn rất dồi dào.
Lượng năng lượng này đã hoà lẫn vào môi trường, không khí, thảm thực vật và động vật nơi đây.
Tạo nên một không gian sống rất lý tưởng dành cho những kẻ ưa thách thức và mạo hiểm.
Eilrine là cả một lục địa, vì thế mà mọi thứ trong đây đều rất đa dạng và rộng lớn, từng khu vực đều sẽ có một đặc trưng riêng.
Từng nơi đều sẽ có những cư dân và sự sống riêng biệt.
Nhưng tất cả đều có một điểm chung bất di bất dịch: Đây là nơi của bán nhân loại.
Tại một nơi nằm gần khu vực trung tâm Eirine, mỗi cây cổ thụ nơi đây đều có kích thước và độ cao xuyên thủng cả mây trời.
Một trong số chúng đã được sử dụng như một nơi ở, một khu vực sinh sống nằm hoàn toàn bên trong thân cây.
Không gian rộng lớn cùng thơ mộng, một cánh đồng đầy hoa hướng dương và một căn nhà nhỏ thường được dùng để nghỉ chân.
Mái tóc xám tro bay nhẹ trong gió, một dáng người có phần khoẻ khoắn nhưng lại đang ngồi với phong thái mỏi mệt.
Lauriel ngồi giữa cánh đồng với một nét mặt có phần vô hồn, nàng vuốt nhẹ từng cánh hoa và gương mặt lại càng thêm nét buồn bã.
Không biết bao lâu kể từ ngày trở về Eilrine từ Nhân giới, nơi đây là chỗ ở cá nhân của sư phụ nàng – Nhất Thượng Long Genju.
Vậy cho nên cũng là nơi an toàn nhất hiện tại.
Lần nữa nhìn lên bầu trời phía trên đầu mình, đó không thực sự là một khoảng trời.
Đó chính là ma pháp của những pháp sư nơi đây để biến không gian bên trong thân cây cổ thụ có thể giống như thế giới bên ngoài.
Một bầu trời giả tạo.
Lauriel đã từng rất thích bầu trời này, nàng đã sinh sống ở một nơi được gọi là đảo trời Tengokan, đó chính là nơi gần với bầu trời tự do nhất.
Nhưng quá khứ sẽ không thể thay đổi, Lauriel cũng không hề muốn nhớ về lý do mà nàng trở thành một thành viên của Tiên Tử Đoàn.
Cũng không muốn nhớ về lý do cho cuộc chạy trốn hơn một ngàn năm trước.
“Hôm nay cậu vẫn không muốn ra ngoài sao?”
“Tớ chưa từng muốn thế.”
“Cậu đã từng.”
Một bóng đen được tạo thành từ hàng nghìn con bướm đang không ngừng phấp phới trước mặt Lauriel, nàng cũng chỉ liếc nhẹ rồi bỏ qua như một việc thường tình.
“Thánh nữ như cậu thì nên bớt chơi mấy trò như thế này lại đi, cái này thường chỉ do Hanna bày ra thôi chứ?”
Bóng đen đó rõ ràng là Tomori, nhưng có lẽ cô nàng đang sử dụng một loại ma pháp nào đó chứ không phải bản thể thật sự.
“Vui mà, mình được chị Angell bày trò này đó!”
Tomori có chút hưng phấn, đây là lần thứ tư hay năm gì đó mà cô cho Lauriel xem thứ này.
Nhưng những lần trước thì ngay cả nhìn một chút thì Lauriel cũng không nhìn.
Lần này cô bạn này lại còn để tâm nữa chứ, thật vui mà.
“Lại là bà Angell đó à, cậu cứ học theo rồi hư hết người đấy!”
Lauriel tuy không ghét Angell, nhưng cái tính đùa giỡn cùng thích trêu ghẹo con gái của Angell thì nàng hoàn toàn không thích một chút nào.
Bởi vì nàng cũng từng là một nạn nhân dài kỳ, thậm chí còn có lúc Lauriel coi Angell là một thần tượng, là một tượng đài trong lòng mình.
Pháp Sư mạnh nhất lục địa là danh xưng được rất nhiều người dùng để nhớ về Angell, về khả năng sử dụng ma pháp thì có lẽ cô ấy chính là kẻ đứng đầu vào thời điểm hiện tại.
Ngoại hình xinh đẹp, khí chất thần thánh, phong thái đỉnh cao.
Chỉ cần tính cách không quá...!tệ mà thôi, thì Angell đã là một tồn tại tiệm cận sự hoàn hảo rồi.
“Nhưng có vài vấn đề.”
Tomori nghiêm giọng, sự đùa cợt trước đó cũng đã hoàn toàn biến mất.
“Vấn đề gì?”
Lauriel dĩ nhiên hiểu người bạn của mình đang muốn nói chuyện một cách nghiêm túc, nàng hướng mắt về bóng đen và trong tâm có chút cao hứng.
“Đại Yêu Tộc đang có một cuộc họp để quyết định hướng đi của Tengokan.”
Ực!
Lauriel không tự chủ nuốt mạnh một ngụm nước bọt, nàng giật mình đứng bật dậy và hai tay cũng đồng thời siết chặt lại.
Tengokan là quê hương của đa số Tiên Tử đang làm việc tại Eilrine, đây không phải là một câu chuyện đáng nhắc đến.
Nhưng Tengokan đáng lẽ ra đã là một nơi hoàn toàn độc lập, không liên quan đến lục địa Eilrine phía dưới.
Cuộc chiến đã diễn ra, sức mạnh của Eilrine hoàn toàn áp đảo Tengokan.
Và theo một lẽ dĩ nhiên, đảo trời Tengokan đã trở thành một vùng lệ thuộc Eilrine.
Từ hàng trăm nghìn năm trước nó đã như thế, và hiện tại thì hội đồng tối cao đang lãnh đạo con quái vật Eilrine lại đang có kế sách làm gì đó Tengokan sao?
Không không, chuyện sẽ không đi theo hướng tệ nhất dành cho Tengokan.
Nơi đó chính là vị trí mà Thánh mẫu đã lựa chọn để đặt thần điện, vì thế mà việc Đại Yêu Tộc mạo phạm có lẽ sẽ không xảy ra.
“Cậu có biết thời gian diễn ra cuộc họp lần này không?”
Do Đại Yêu Tộc là hội đồng được rất nhiều gia tộc bán nhân khác tạo thành, nên những cuộc họp để quyết định hướng đi cho tương lai của toàn bộ lục địa Eilrine đều sẽ tốn thời gian