“Phu nhân, ngươi lợi dụng Bạch Mai công tử a?” Phượng Hoa ái muội nhìn nàng.
“Ta không thèm, đó là hắn tự nguyện, ta không có xin hắn hỗ trợ.”
Hứ, Phượng Hoa khinh thường bĩu môi, nữ nhân này được tiện nghi còn khoe mã, thật sự là không đáng yêu!
Thật đáng thương cho cái tên Liễu Quân Thư kia.
Hai người bước nhanh trở lại trong viện, vừa bước đến cổng viện liền thấy thi thể vài tên áo đỏ nằm trên đất, Tần Khiếu và Liễu Quân Thư còn đang giao chiến.
Liễu Quân Thư thấy Ngự Thiên Dung mang Phượng Hoa trở về, trong lòng liền nhẹ nhõm, ít nhất nàng không có việc gì.
Còn Tần Khiếu thấy Phượng Hoa lại ngẩn ngơ, ánh mắt có chút khó tin, cùng lúc đó, hắn và Liễu Quân Thư hai chưởng va vào nhau, hai người đều bị đối phương đánh lui về phía sau vài bước, Tần Khiếu dựa vào vách tường mà đứng, còn Liễu Quân Thư thì ói ra một ngụm máu tươi, nửa quỳ trên mặt đất.
Ngự Thiên Dung thấy vậy cả kinh, “Phượng Hoa —— “
Phượng Hoa đã sớm xông lên, hắn mới không để ý đạo làm quân tử đâu.
Không lỡ mất cơ hội giết chết kẻ địch mới là phong cách bọn hắn.
Ngự Thiên Dung đi về phía Liễu Quân Thư đi đến, định nâng hắn dậy, không nghĩ Liễu Quân Thư thấy nàng đi tới lại cứng rắn đứng lên, Ngự Thiên Dung nhịn không được nhẹ nhàng lắc đầu: vì Nam Cung Tẫn, ngươi tội gì như thế!
Đọc biết hàm nghĩa trong ánh mắt nàng, Liễu Quân Thư lấy ống tay áo lau máu tươi trên khóe miệng, liếc nhìn nàng một cái, “Ta là huynh đệ của hắn, nếu là hắn phạm lỗi, ta nguyện ý vì hắn cứu lại.” Dứt lời, kiếm trong tay lại nắm chặt vài phần.
Ngự Thiên Dung thầm cảm thán, đây là tình hữu nghi giữa nam nhân đó sao? Không phải huynh đệ ruột lại còn hơn huynh đệ ruột.
Nếu không phải Nam Cung Tẫn khiến nàng rất căm tức, nàng thật muốn nể mặt nam nhân này mà tha thứ hắn!
Liễu Quân Thư quần áo màu trắng, khóe miệng chảy ra vài giọt máu tươi, vạt áo cũng nhiễm đỏ, nhìn thật giống một đóa hoa mai, vị Bạch Mai công tử này, kỳ thật nên gọi là Hồng Mai công tử a!
Sắc đẹp!
Không biết vì sao, Ngự Thiên Dung thấy Liễu Quân Thư quật cường kiên trì như vậy, trong đầu bỗng nhiên hiện lên hai chữ này.
Suy nghĩ mông lung một hồi, Ngự Thiên Dung bỗng nghĩ ra vài chuyện, khi quay nhìn Liễu Quân Thư mặt mày bỗng rạng rỡ ý cười, lại gần đỡ lấy hắn, “Ngươi ngồi nghỉ đi, Phượng Hoa có thể đối phó hắn.”
Liễu Quân Thư định phải tự mình đánh Tần Khiếu, để miễn cho Ngự Thiên Dung có cớ đổi ý, đáng tiếc Ngự Thiên Dung quyết không buông tay, ngược lại gắt gao đỡ lấy tay hắn, nhẹ giọng nói nhỏ, “Bạch Mai công tử a, ta nghĩ tới một chủ ý rất tốt, có thể khiến huynh đệ tốt của ngươi không những chết tâm với ta, mà còn không oán không hận, dây dưa không ngớt.”
Liễu Quân Thư hồ nghi nhìn nàng, sẽ không lại nghĩ tới cái ý tưởng vớ vẩn