Phượng Hoa vừa giao thủ vừa nghe bên này nói chuyện, lúc này quả thực muốn cười to, Bạch Mai công tử lừng lẫy trên giang hồ cư nhiên bị một nữ tử trói gà không chặt uy hiếp, thật đúng là buồn cười a!
Tần Khiếu ban nãy đã bị Liễu Quân Thư đả thương gân mạch, giờ lại phải dây dưa với Phượng Hoa lâu như vậy, hắn càng lúc càng đuối sức, nhưng vẫn không muốn chịu thua.
Lúc này nghe lời Ngự Thiên Dung nói, không biết vì sao, trong lồng ngực bỗng dâng lên một trận kích động, cư nhiên phun ra mấy ngụm máu.
Thế này thực khiến Phượng Hoa trợn tròn mắt, hắn hình như chưa có ra sát chiêu nha?
Tần Khiếu dựa người vào vách tường, nhìn về phía Ngự Thiên Dung, “Nếu khi đó ngươi có thể nói như vậy… Như vậy, hiện tại hết thảy đều thay đổi! Đáng tiếc! Đáng tiếc! Thật đáng tiếc a!”
Liên tục ba tiếng cảm thán làm Ngự Thiên Dung chẳng hiểu ra sao, ánh mắt nhìn Tần Khiếu cũng biến đổi, “Ngươi thán cái gì, ta và ngươi có quan hệ gì sao?”
Sắc mặt Tần Khiếu lúc xanh lúc trắng, ha ha cười vài tiếng, trong tiếng cười mang theo chút bi ai, đến khi quay sang nhìn Ngự Thiên Dung, ánh mắt đã thêm hai phần oán hận, “Không có quan hệ gì, đối với ngươi mà nói, từ trước đến nay đểu không có quan hệ gì! Bởi vì ngươi đã sớm không phải người của Ngự gia!”
Ngự gia? Chuyện đó và Ngự gia thì liên quan gì đến nhau? Ngự Thiên Dung càng thêm khó hiểu nhìn hắn, chẳng lẽ hắn và Ngự gia có ân oán gì? Hắn họ Tần, hẳn là không phải người Ngự gia đi?
Tần Khiếu nhìn Ngự Thiên Dung chăm chú hồi lâu, nay hắn đã thực xác định, nữ tử trước mắt này hoàn toàn không giống với Ngự Thiên Dung trước kia! Là thật, là giả, hắn không muốn truy cứu, dù sao hắn đã sớm lựa chọn con đường của mình!
Ngự Thiên Dung bị Tần Khiếu nhìn, cảm thấy là lạ, người này không phải phụng mệnh đi giết nàng sao, sao tự dưng lại lộ ra thần thái như thể có khổ đại oán thâm với nàng?
“Ngự Thiên Dung, cho dù ngươi mất trí nhớ, ta cũng muốn nói cho ngươi biết, trên đời này, có một người vẫn luôn hận ngươi!”
Ách…
Ngự Thiên Dung ngây người, hận nàng?
Bản tôn Ngự Thiên Dung có trêu chọc hắn?
Ai, thật sự là mệnh khổ, rốt cuộc là bản tôn Ngự Thiên Dung trước đây đã trêu chọc bao nhiêu người a?
Phượng Hoa ghét nhất bị chơi đoán chữ, lạnh lùng nhìn Tần Khiếu: “Uy, hảo tâm nhắc nhở ngươi một câu, ta sắp động thủ nha! Nếu ngươi cứ tiếp tục nhìn phu nhân, rất có khả năng biến thành một cổ thi thể a.
”
Tần Khiếu hoàn hồn nhìn Phượng Hoa, cười nhẹ, nam nhân này còn có một mặt quân tử a! “A, Phượng Hoa, ta sẽ ghi nhớ ngươi, sau này còn gặp lại!” Dứt lời hắn thân ảnh chợt lóe, biến mất ngoài tường viện.
Phượng Hoa há hốc mồm, thì thào lẩm bẩm: “Rất không có cốt khí đi, cư nhiên chạy trốn!”
Ngự Thiên Dung liếc trắng mắt, “Chơi lâu như vậy, sao ngươi không dùng độc?”
Phượng Hoa lắc đầu, rất có đạo lý trả lời: “Phu nhân, lời này của ngươi nói sai rồi, ta dù sao cũng là nam nhân, làm việc đương nhiên phải có nguyên tắc, không đến lúc cuối cùng, sao có thể lấy ra đòn sát thủ của mình!”
Hứ!
Phượng Hoa liếc mắt nhìn Liễu Quân Thư, “Ân, Bạch Mai công tử thoạt nhìn không bị thương quá nặng, phu nhân, có cần mời đại phu đến khám không?”
“Vô nghĩa… A, không cần, Tịch Băng Toàn không phải y thuật cao minh sao, gọi hắn đến xem đi!”
Phượng Hoa ném ánh mắt ‘ngươi thực