Bên trong Thiên Viện, Phượng Hoa thấy nha hoàn Tịch phủ đều lui ra nghỉ ngơi, mới nhẹ nhàng lại gần Ngự Thiên Dung nói, “Phu nhân, ngươi cảm thấy tên Lâm Nham kia thế nào?”
Ngự Thiên Dung nhìn hắn, nâng cằm nghiêm túc suy nghĩ, “Ừm, bộ dạng cũng không tệ lắm, xem như là một nam tử tuấn tú, nhã nhặn.”
Ách… Phượng Hoa trừng mắt, thật muốn ngã xuống ngủ cho rồi, bên tai lại truyền đến giọng nói ôn nhu của nàng, “Hắn có lẽ chính là người đó.”
Phượng Hoa nghe xong bĩu môi, “Ách, ta còn tưởng rằng phu nhân chỉ biết nhìn sắc đẹp, không biết nhìn tâm!”
Không ngờ Ngự Thiên Dung rất nghiêm túc hồi đáp: “Sắc đẹp ta đương nhiên thích xem, đây là chuyện thực bình thường.
Con người, ai chẳng thích mỹ nhân a!”
“Phu nhân, vậy ngươi tính làm sao bây giờ?” Phượng Hoa lười cùng nàng tranh luận, trực tiếp vào thẳng chủ đề.
Nếu Lâm Nham có vấn đề, như vậy liền đại biểu Tịch Băng Toàn cũng có vấn đề, bởi vì tên Lâm Nham kia là do chính hắn mang về!
“Rau trộn* a!”
* Ta đoán không ra từ này có “thâm ý” gì, bà con có ai đoán được không?
Cái gì? Phượng Hoa nghe không hiểu ra sao, cúi đầu nhìn nữ nhân đang nằm nghiêng lười nhác trên ghế quý phi, Ngự Thiên Dung ha ha cười, “Hắn hiện tại không phải trúng độc sao, Tịch Băng Toàn nếu có bản lĩnh thì tự đi mà giải cho hắn, nếu không giải được… Hắc hắc —— “
“Phu nhân, ngươi có biết là ngươi cười thật sự khiến người ta kinh hãi không?” Phượng Hoa lắc đầu thở dài.
“Đây, cho ngươi.”
Phượng Hoa đưa tay nhận một cái bình sứ nhỏ, nghi hoặc hỏi: “Đây là —— “
“Giải dược.”
A? Nhưng là tên kia… “Phu nhân đưa cho ta làm gì?”
Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Lúc nãy ta không phải đã nói giải dược không có nên bảo ngươi đi lấy sao, giờ giải dược không có trong tay ngươi thì sau này biết ăn nói thế nào a!”
Phượng Hoa sửng sốt một chút, lập tức thân mình run lên, lui ra sau hai bước nhìn Ngự Thiên Dung, “Phu nhân, ngươi thật sự là độc!”
“Giải dược này, chờ chúng ta điều tra thân phận thật của hắn xong, ngươi hẵng lấy ra!”
“Nếu hắn là kẻ địch thì sao?”
Ngự Thiên Dung lạnh lùng cười, “Ta, Ngự Thiên Dung, nói chuyện giữ lời, cho dù rốt cuộc hắn thực là là cừu nhân của ta, ta cũng sẽ cho hắn giải độc trước, rồi sẽ tìm thời cơ báo thù!”
Phượng Hoa thu hồi cái chai, trầm mặc đứng sau Ngự Thiên Dung.
Không gian yên tĩnh, tràn ngập ánh trăng, nhìn biểu tình của nàng, hắn biết mình không cần mở miệng nói cái gì, chỉ cần đứng ở sau nàng, thủ hộ là được.
Lẳng lặng, là nơi thâm viện này.
Tròn tròn, là mặt trăng giữa ngày xuân kia.
Lạnh lùng, là một trái tim đạm mạc nọ.
Khi mọi người đều bắt đầu chìm vào mộng đẹp, trên trời gió thổi mây bay, chỉ còn nàng mang trong lòng giấc mộng, giống như ánh trăng nhàn nhạt, nhẹ nhàng mà nhộn nhạo gợi lên thản nhiên phiền muộn…
Không nhớ nổi là ai từng nói: yêu, là hai linh hồn va chạm vào nhau, không tự giác bị lẫn nhâu hấp dẫn, tới gần nhau, có thể cảm thụ đối phương mang đến tâm linh an ủi và hạnh phúc, chính là đừng để sau khi quá trình yêu kết thúc, lại nỗi hận khắc cốt ghi tâm.
Yêu chính là hoa mân côi, phải có thổ nhưỡng, phải có gốc rễ, phải có nơi trồng thoáng đạt, sạch sẽ.
Đồng thời,