Nhìn mặt trăng trên trời cao, nhìn nam nhân đứng bên cạnh mình, Tịch Băng Toàn, đây là nam tử từng có da thịt chi thân với mình, là mỹ nam tử từng khiến mình mãn nhãn thưởng thức, ha ha… Có lẽ mình cũng là một sắc nữ a!
Nhưng, lúc này, dù bọn họ ở gần nhau như vậy, lại không có gì để nói.
Có lẽ không phải không muốn nói, mà là vì có hiềm khích nên khó nói.
Mà hiềm khích này có lẽ là do nàng tạo ra, bởi vì hắn cũng không cảm thấy chuyện đó rất có lỗi với nàng… Bỗng, nàng nhớ bài thơ “Bá tửu vấn nguyệt” (Nâng chén rượu hỏi trăng) của Lí Bạch, đang lúc sầu não, liền thấp giọng ngâm lên:
Thanh thiên hữu nguyệt lai kỷ thì,
Ngã kim đình bôi nhất vấn chi!
Nhân phan minh nguyệt bất khả đắc,
Nguyệt hành khước dữ nhân tương tùy.
Kiểu như phi kính lâm đan khuyết,
Lục yên diệt tận thanh huy phát
Đãn kiến tiêu tòng hải thượng lai,
Ninh tri hiểu hướng vân gian một.
Bạch thố đảo dược thu phuc xuân,
Thường nga cô thê dữ thùy lân.
Kim nhân bất kiến cổ thì nguyệt,
Kim nguyệt tằng kinh chiếu cổ nhân.
Cổ nhân kim nhân nhược lưu thủy,
Cộng khan minh nguyệt giai như thử.
Duy nguyện đương ca đối tửu thì,
Nguyệt quang thường chiếu kim tôn lý.
(Dịch thơ:
Trăng kia đến tự thuở nào?
Nay ta ngưng chén rượu đào hỏi trăng!
Người không vin được trăng vàng,
Trăng cùng người mãi dặm ngàn có đôi.
Gương trăng vút tận cõi trời,
Trăng tan khói biếc, rạng ngời muôn nơi.
Biển đêm người thấy trăng soi,
Đâu hay mai sớm trăng côi tạ từ.
Thỏ còn giã thuốc xuân, thu,
Hằng Nga đơn bóng thẩn thờ gió mây.
Vầng trăng cổ tích ai hay?
Trăng này từng chiếu mấy đời cổ nhân.
Người xưa nay, tựa nước nguồn
Đã từng chung ngắm trăng non một thời
Ta say ca hát rượu mời
Mong vầng trăng toả sáng soi chén vàng.)
Tịch Băng Toàn trong lòng có chút sửng sốt, nếu ngẫm kĩ, hắn nghe có vẻ giống như mặt trăng trong bài thơ kia? Nhất là câu thứ tư! Hồ nghi nhìn sang Ngự Thiên Dung, lại thấy nàng vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần.
“Phu nhân, ngươi —— Lâm Nham, hắn, lần này… Thật sự không có ác ý.”
“Ừ, ta biết.
Ở trong phủ của ngươi, ta nghĩ hắn cho dù có ác ý cũng không dám hiển lộ ra.”
Lời này nói rất nhẹ, rất đạm, nhưng Tịch Băng Toàn nghe vào tai lại kìm lòng không được, tim đập mạnh mấy cái, “Phu nhân nghi ngờ hắn sao?”
“Không phải là nghi hay không nghi, hắn nếu là loại người nào thì vẫn là loại người đó.”
Tịch Băng Toàn ngạc nhiên nhìn về phía Ngự Thiên Dung, lời này thật sự là đáng giá suy nghĩ, phu nhân thật sự hoài nghi hắn sao, nói như vậy, phu nhân cũng đang hoài nghi mình?
“Phu nhân, ta sẽ không làm chuyện thương tổn ngươi.”
“Ừ, ngươi nếu nói như vậy, ta tin.”
Tịch Băng Toàn càng nghe càng cảm thấy nàng chính là trả lời cho có lệ, vẻ mặt của nàng có chỗ nào là tin cậy hắn? Rõ ràng là thái độ không thèm để ý, nàng có thể hoài nghi hắn, nhưng không nên không thèm để ý sự tồn tại của hắn!
Tâm tình chợt kích động lên, Tịch Băng Toàn liền quên độc dược của nàng, đưa tay phải nắm lấy bả vai nàng, lại bi ai nhìn bản thân ngã xuống ngay tại một khắc cuối cùng.
Tịch Băng Toàn trừng mắt nhìn Ngự Thiên Dung: “Phu nhân, ngươi ——” vẫn còn oán ta sao!
“Tịch Băng Toàn, sao mà ta chỉ mới không nhắc nhở ngươi, ngươi liền quên giới tuyến của ta a?” Ngự Thiên Dung làm đứng lên nhìn Tịch Băng Toàn ngã bẹp dưới đất, nhẹ nhàng cười.
Tịch Băng Toàn buồn bực muốn đâm đầu xuống đất, Độc Quái lão nhân thật sự là đáng ghét! Hắn phải suy nghĩ một chút nên làm thế nào để đòi lại món nợ này!
Vốn dĩ người ngã xuống hẳn là thực chật vật, nhưng Tịch Băng Toàn lại tương phản.
Mái tóc màu ngân kim của hắn xõa tung trên vai, chảy xuống mặt đất, cộng then tuấn mỹ dung nhan, tạo