Tịch Băng Toàn ngồi trong thư phòng xem một ít văn kiện, giữa chừng bị tiếng đập cửa cắt ngang, “Vào đi.”
Một người ăn mặc như gã sai vặt đẩy cửa đi vào, nhẹ giọng nói khẽ vào tai Tịch Băng Toàn: “Công tử, Ngự phu nhân sắp đi.”
“Ừm, ta đã biết, ngươi phái bốn người âm thầm bảo hộ nàng, đưa nàng trở lại nhà ở Ly Quốc.”
“Vâng, công tử.” Gã sai vặt nhìn hắn một cái, lại do dự hỏi: “Công tử, còn chuyện đồn đãi kia —— “
Tịch Băng Toàn phất phất tay ngắt lời hắn, “Chuyện này ta sẽ xử lý, ngươi đi đi!”
“Vâng, công tử!”
…
Trong Thiên viện, Ngự Thiên Dung đã cho người thu dọn ổn thỏa, chỉ chờ chạy lấy người, kỳ thật cũng không hành lý gì nhiều, đại đa số đồ dùng đều là do Tịch Băng Toàn chuẩn bị sẵn, nay nàng phải đi, chỉ mượn mấy bộ bộ quần áo để tắm rửa cùng vài món đồ tùy thân mà thôi.
Đồ đạc của Trì Dương lại càng ít, bất quá, hắn phải phụ trách cõng Phượng Hoa lên xe ngựa.
Lam Tĩnh Phong có chút tiếc nuối liếc nhìn Tịch phủ: đáng tiếc, hắn vốn muốn xem một màn kịch hấp dẫn, ai biết nửa đường thì dở dang, ai, đều là do tên Tịch Băng Toàn kia không hiểu phong tình a!
Ngự Thiên Dung lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, “Sư huynh, xem ra rất luyến tiếc đi a, vậy lưu lại đi, ta nghĩ Tịch phủ có thêm đại phu cũng không có gì to tát lắm.”
“Ha ha, nào có.”
Ngự Thiên Dung giúp Trì Dương mang hành lý, “Trì Dương, cẩn thận một chút.”
Phượng Hoa được người khác cõng, thấy Ngự Thiên Dung bộ dạng cẩn cẩn thận thận, không khỏi nhếch mép nói, “Phu nhân, ngươi xem ta là tàn phế a?”
“Câm miệng ngươi lại! Miệng chó không thể phun ra ngà voi, bị thương thì ngồi yên dưỡng thương cho ta đi!”
Phượng Hoa trợn trắng mắt với ông trời, phu nhân của bọn họ thật sự là một chút cũng không ôn nhu nhàn thục.
Không biết tương lai ai dám lấy! Triển Cảnh sao? Ai, tên đáng thương! Yêu phải nữ nhân không ôn nhu như vậy!
Không cáo biệt, không có nửa câu nhắn lại, Ngự Thiên Dung cứ vậy mang theo đám người Phượng Hoa ly khai Tịch phủ.
Tịch Băng Toàn nhìn hướng đại môn, bất đắc dĩ nói nhỏ, “Thật đúng là tiêu sái phu nhân! Thật sự là nhẫn tâm a!”
“Công tử!”
Một cái hộ vệ vội vã thiểm vào, “Công tử, lão tổ mất tích!”
Cái gì! Tịch Băng Toàn thân mình cứng đờ, mất tích?
Hộ vệ nhìn hắn một cái, lại bổ sung: “Người ở Hầu phủ nói lão tổ bị mất tích khi đang nghe một vị hòa thượng giảng thiện.
Vị hòa thượng kia hôn mê trong sương phòng, hỏi chuyện hắn, hắn nói hắn cái gì cũng không biết, chỉ nhớ lúc đang giảng thì mơ mơ màng màng, rồi ngủ lúc nào không hay, về phần lão tổ đi đâu, hắn cũng không biết.”
Tịch Băng Toàn trầm mặt xuống, “Hắn cái gì cũng không biết thì còn giữ làm gì?”
“Hắn là vị hòa thượng vốn rất được lão tổ tôn trọng, cho nên thuộc hạ không dám tự tiện quyết đoán, sợ sau khi lão tổ trở về sẽ tức giận.”
Tịch Băng Toàn nghe vậy, sắc mặt mới dịu đi một chút, “Có điều tra ra được manh mối gì khác không?”
Hộ vệ có chút hổ thẹn cúi đầu, “Tạm thời không có, điểm khả nghi duy nhất là nghe tiểu sa di trong miếu nói trước khi Tịch lão tổ tới, có vài người giang hồ vào miếu, khi đi ra thì phân thành hai nhóm.”
“Tiếp tục điều tra, không được bỏ sót bất cứ dấu vết gì!”
“Tuân lệnh.”
Sau khi hộ vệ lắc mình rời đi, Tịch Băng Toàn nắm chặt hai bàn tay, ánh mắt lạnh lùng, muốn lợi dụng