Mơ mơ màng màng, Ngự Thiên Dung dần tỉnh táo lại, nhớ lại người bịt mặt đêm qua, nàng nhíu mày.
Đầu tiên là Lam Tĩnh Phong bị dụ ra ngoài, sau đó là Trì Dương, tiếp theo xuất hiện hai người bịt mặt muốn bắt mình, lại bị bốn người khác ngăn lại, nghe bọn hắn gọi mình là “Ngự phu nhân”, còn nhắc tới “công tử”, hẳn là ám vệ của Tịch Băng Toàn.
Bất quá, đáng tiếc, võ công của bọn họ tựa hồ thua kém hoàng sam nhân rất nhiều, bốn người hợp lại đánh không nổi một tên.
Nàng vốn định dùng độc, lại không ngờ một tên ra tay quá nhanh, hơn nữa tựa hồ hiểu rất rõ tình huống của nàng, người còn chưa tới gần liền cách không điểm huyệt, chế trụ nàng.
Đảo mắt đánh giá tình huống, phát hiện nàng cư nhiên bị nhốt trong gian tầng hầm ngầm, mặt sàn chỉ trải một chút rơm rạ, bốn phía là những thanh sắt to bằng ngón tay vây chung quanh.
Rất giống một nhà tù a! Kiểu như cái loại thiết lao dưới lòng đất trong mấy bộ phim cổ trang mà nàng từng xem khi còn ở hiện đại.
Ba gian đối diện đều bỏ trống, hai gian cách vách thì có người.
Bên trái là một lão thái bà xanh xao, mặt đầy nếp nhăn, hai mắt vô thần, tựa hồ đã bị thiết lao mài mòn ý chí.
Bên phải là một nam tử miệng ngậm cọng rơm, bộ dáng cà lơ phất phơ, quần áo trên người rách tung toé, bất quá, tinh thần tựa hồ cũng không tệ lắm, hiện tại hai mắt còn sáng ngời hữu thần đánh giá nàng a!
“Vị đại ca này, ngươi có biết đây là đâu?” Ngự Thiên Dung thấy hắn vẫn luôn đánh giá mình liền mở miệng hỏi.
Nam tử cà lơ phất phơ kia buồn cười nhìn nàng, “Đương nhiên là địa lao.”
“Địa lao của ai?”
Nam tử tựa hồ có chút bất khả tư nghị nhìn nàng, “Ngươi ngay cả kẻ địch của mình là ai cũng không biết?”
Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Tạm thời, xác thực không rõ ràng lắm.”
“Quên đi, cũng không sao cả, dù sao những người tiến tới nơi này đều không ra được, có đôi khi không biết cũng là một loại phúc khí.”
Nghe vậy, Ngự Thiên Dung ngẩn ra, “Dựa vào đâu?”
Nam tử bĩu môi, “Bởi vì ta chưa từng nhìn thấy người nào vào mà ra được.”
Ách, ngươi mới mấy tuổi a, cho dù ngươi từ nhỏ liền ở trong này, cũng không thể nói chưa từng có ai đi ra ngoài a!
“Thế nào, cô nương không tin a?”
Ngự Thiên Dung thực thành thật gật gật đầu, “Dù sao ngươi tuổi quá nhỏ, không có sức thuyết phục.”
Nam tử nghẹn họng, tuổi quá nhỏ? “Ta… Vậy ngươi hỏi Vô Thần Bà Bà đi.”
Vô Thần Bà Bà? Tên này thật đúng là chuẩn xác, lão bà bà nọ thoạt nhìn thực không có một chút tinh thần.
Ngự Thiên Dung ghé mắt nhìn sang cụ bà tóc bạc, phát hiện bà cũng đang hé nửa mắt liếc nàng một cái, bất quá tựa hồ không định để ý tới nàng.
“Ta sẽ đi ra ngoài.” Ngự Thiên Dung trên mặt mang theo thản nhiên tươi cười, kiên định nói.
Nam tử bĩu môi, căn bản không tin lời nàng.
Bất quá vị Vô Thần Bà Bà lại mở miệng, “Nha đầu, nơi này là địa lao của Ám Thần Sơn Trang.”
Ám Thần