Vô Thần Bà Bà nhìn Độc Quái, cười cực kì âm nhu, “Nếu ngươi dám chạy, ta sẽ lấy bảo bối đồ đệ của ngươi khai đao.
” Nói xong liếc mắt một cái về phía Duệ Nhị đang trông mong nhìn Ngự Thiên Dung.
Độc Quái cười gượng hai tiếng, “Không dám không dám! Khó được gặp mặt, chúng ta hảo hảo tụ tụ!”
Phượng Hoa thấy Độc Quái cười quái dị, nói: “Tiền bối, khó được gặp lại, ta thấy, không bằng ngươi dẫn Vô Thần Bà Bà về địa bàn của ngươi, hảo hảo ôn chuyện.
”
Độc Quái trừng mắt liếc nhìn Phượng Hoa một cái, quay đầu nhìn Vô Thần Bà Bà, “Nhiều năm không gặp, ngươi vẫn luyến tiếc tháo xuống cái mặt nạ xấu xí này, thôi, đi thôi, chúng ta hảo hảo tụ tụ!”
Mặt nạ! Mấy người Phượng Hoa kinh nghi nhìn Vô Thần Bà Bà, bọn họ không ai phát hiện bà đội mặt nạ dịch dung bên ngoài đâu, làm thật tinh xảo a.
Vô Thần Bà Bà liếc nhìn Phượng Hoa một cái, “Tiểu tử, ngươi nếu muốn học, ta có thể dạy cho ngươi, bất quá, phải chờ ta tính sổ với Độc Quái lão nhân xong đã!”
Phượng Hoa vừa nghe, sắc mặt liền lộ ra vui mừng, “Được, vãn bối kính chờ tin lành!”
Ngạch, Độc Quái hung hăng trừng mắt nhìn hắn, tiểu tử này cứ luôn bóc lột độc dược của mình a, giờ lại lập tức chuyển hướng, đúng là tên tiểu tử không lương tâm!
…
Sau khi Độc Quái cùng Vô Thần Bà Bà ra khỏi phòng, Hạ Duyệt nhìn mọi người, nói, “Nếu phu nhân đã không sao, ta trước hết đi ra cửa hàng, nơi này sẽ giao cho Triển Cảnh và Phượng Hoa!”
Phượng Hoa hừ lạnh một tiếng, “Cứ để Triển Cảnh canh chừng đi, ta không muốn canh chừng cho một nữ nhân ngốc như vậy!”
“Ai —— Phượng Hoa, nếu phu nhân còn cần máu của các ngươi…”
“Hừ, chừng nào đến lúc đó thì tìm ta!” Phượng Hoa lắc mình rời đi phòng của Ngự Thiên Dung.
Hạ Duyệt bất đắc dĩ nhìn Triển Cảnh, Triển Cảnh lắc đầu nhẹ giọng nói: “Không sao, để ta canh chừng phu nhân, ngươi đi làm việc đi!”
Hạ Duyệt gật gật đầu liếc nhìn Trì Dương một cái, “Đi thôi, Trì Dương, hai huynh đệ chúng ta đã lâu không uống rượu, đi uống một chén đi!”
Trong phòng chỉ còn lại Triển Cảnh và Duệ Nhi, Duệ Nhi bình tĩnh nhìn Ngự Thiên Dung, “Triển thúc thúc, mẫu thân thật sự không có việc gì sao?”
“Không có việc gì, sư phụ không phải đã nói phu nhân tỉnh lại thì sẽ tốt đó sao! Duệ Nhi đừng lo lắng.
”
“Triển thúc thúc, mẫu thân bị ai hạ độc?” Ánh mắt sáng ngời của Duệ Nhi lóe ra phẫn nộ.
Triển Cảnh đưa tay sờ sờ cái đầu nhỏ của hắn, ôn hòa nói: “Duệ Nhi ngoan, mối thù của phu nhân, chúng ta sẽ đi báo, nhất định sẽ không buông tha kẻ đã thương tổn phu nhân.
”
Duệ Nhi cong cong cái miệng nhỏ nhắn, “Ta cũng muốn báo thù cho mẫu thân! Ta hiện tại đã biết làm rất nhiều độc dược.
”
“Duệ Nhi còn nhỏ, đừng suy nghĩ chuyện này, bằng không, khi phu nhân tỉnh lại, nghe vậy sẽ không vui.
”
Duệ Nhi bĩu môi bất mãn, “Ta không nhỏ!”
“Được rồi, Duệ Nhi là một tiểu đại nhân, nhưng phu nhân không thích bộ dạng ngươi hung dữ như vậy đâu!”
Duệ Nhi sờ sờ mặt mình, nghi hoặc nhìn Triển Cảnh: “Ta thoạt nhìn thực hung dữ sao?”
Triển Cảnh mỉm cười, “Hiện tại thì không, Duệ Nhi