Hứ! Ngự Thiên Dung rất là hoài nghi nhìn hắn, “Hạ Duyệt, hay là ngươi đã yêu nghề kinh thương rồi?”
A? Yêu? Hạ Duyệt trừng mắt, vậy mà gọi là yêu rồi sao? Chỉ là một loại tiêu khiển cho ngày không nhàm chán mà thôi!
“Phu nhân thật đúng là thanh nhàn!” Cùng với một giọng thản nhiên thanh âm truyền đến, một thân ảnh thiểm tiến vào.
Ngự Thiên Dung thấy Phượng Hoa đến, trong lòng căng thẳng, “Phượng Hoa, sao ngươi đã trở lại rồi, Duệ Nhi thế nào?”
Phượng Hoa mỉa mai cong cong miệng, “Phu nhân vừa mới không phải rất nhàn nhã sao?”
“Ngươi —— “
Phượng Hoa đặt mông ngồi xuống, bưng chén trà trên bàn đổ vào miệng, ừng ực ừng ực uống vào bụng, Hạ Duyệt nhìn mà trợn tròn mắt, một bàn tay giơ đến giữa không trung lại cương xuống, Phượng Hoa nhìn thấy động tác quái dị của hắn, nghi hoặc hỏi: “Hạ Duyệt, ngươi làm sao vậy? Đi theo phu nhân nên trở thành choáng váng?”
Ách! Hạ Duyệt nuốt nuốt nước miếng, chỉ vào chén trà trong tay hắn, Phượng Hoa khó hiểu, “Cái chén này làm sao?”
“Khụ, đây là chén trà phu nhân đang dùng!”
Loảng xoảng ——
Người nào đó nhất thời buông tay, chén sứ trắng hảo hạng liền đáng thương bị rơi tứ phân ngũ liệt.
Ngự Thiên Dung liếc mắt nhìn hắn, bất mãn phê bình, “Quá lãng phí, là cái chén ta uống qua thì thế nào? Cũng không có độc, uống vào lại không độc chết được ngươi!”
Phượng Hoa lạnh lùng trừng mắt liếc nàng một cái, bất quá cũng không làm được gì, uống cũng đã uống, còn có thể nhổ ra sao!
“Ha ha, không sao, đây là ngoài ý muốn, không cần để ý.” Hạ Duyệt vội hoà giải: “Đúng rồi, Phượng Hoa, ngươi không canh chừng ở chỗ thiếu gia mà trở về là có chuyện gì sao?”
Phượng Hoa lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, “Sao các ngươi dám chắc là ta tìm được thiếu gia?”
“Bởi vì thiếu gia đã truyền tin cho phu nhân a.”
Truyền tin? Phượng Hoa nhìn Ngự Thiên Dung, chậm rãi nói: “Phu nhân, bọn họ chuẩn bị mang thiếu gia đi, hình như định rời khỏi Ly Quốc, đến Mạnh Quốc đi.”
A? “Hắn không phải là người của Thanh Quốc sao, hang ổ không phải là ở Thanh Quốc sao? Sao lại chọn Mạnh Quốc?” Ngự Thiên Dung kinh ngạc hỏi.
Phượng Hoa nhún nhún vai, “Chuyện này, ta cũng không biết, dù sao ta nghe bọn hắn nói chuyện, ý là hai ngày sau sẽ đi.
Cho nên ta gấp trở về hỏi ý của phu nhân thế nào? Là vẫn tiếp tục chờ hay cứu thiếu gia ra trước?”
“Nếu bọn họ phải đi thì đương nhiên phải cứu Duệ Nhi ra trước.”
“Nếu định cứng rắn cướp lại thiếu gia, thì người của chúng ta không đủ.
Ta đã quan sát, thủ vệ của bọn họ cũng không ít, lại ẩn nấp không ít cao thủ, người nọ tựa hồ rất xem trọng thiếu gia! Thực không biết phu nhân trước kia rốt cuộc đắc tội người ta cái gì.”
Ngự Thiên Dung trợn trắng mắt, “Ta làm sao mà biết, đã nói là ta quên rồi, quá khứ là cái gì ta cũng không quản, dù sao nhất định phải cứu Duệ Nhi ra, lần này ta sẽ đi cùng các ngươi.”
Phượng Hoa hoài nghi nhìn nàng, tựa hồ không quá tin tưởng nàng có thể giúp được gì, “Phu nhân, ta thấy… Ngươi vẫn là —— “
“Bớt nói nhảm đi, ta nói đi thì sẽ đi, nếu ngươi sợ ta