Ngự Thiên Dung lắc mình bay đến bên cạnh Phượng Hoa, mắt nhìn hắn tỏ ý muốn hắn giải huyệt cho mình.
Phượng Hoa đưa tay ra động vài cái, Ngự Thiên Dung được tự do xong lập tức mở miệng thấp giọng hỏi: “Chúng ta vào đi!”
“Phu nhân không phải luôn luôn rất bình tĩnh sao? Sao bây giờ lại mất bình tĩnh?”
Ngự Thiên Dung liếc xéo hắn một cái, gằn từng tiếng nói: “Bởi vì ta cảm giác thấy đây là lúc bình tĩnh trước khi cơn bão đến, thừa dịp bão còn chưa đến, chúng ta phải cứu Duệ Nhi ra trước.”
Phượng Hoa nghe xong, thực không nói gì nổi, cảm giác? Cảm giác có thể phán đoán được nguy cơ sao? Bất quá, hắn cũng đồng ý là phải cứu thiếu gia ra trước, chỉ là lo sẽ có mai phục!
“Phu nhân, để ta đi trước mở đường đi! Phượng Hoa nhân cơ hội này đi cứu thiếu gia, còn phu nhân ở đây chờ tiếp ứng chúng ta!” Hạ Duyệt mở miệng đề nghị.
Phượng Hoa gật gật đầu, “Được! Cứ như vậy!”
Dứt lời cũng không chờ Ngự Thiên Dung gật đầu, liền cùng Hạ Duyệt lắc mình vào sân.
Mãi đến khi hai người bọn họ tiến đến gần phòng của Duệ Nhi mới bị bốn thủ vệ ngăn lại, đến lúc giao thủ cũng không thấy bóng dáng những người khác ảnh.
Trong lòng Ngự Thiên Dung bất an mãnh liệt, hai mắt tập trung nhìn tình huống bên trong, Duệ Nhi nghe thấy động tĩnh liền chạy tới cửa sổ.
Nàng rất muốn lao xuống bảo vệ hắn, dẫn hắn về nhà, bất quá, nàng phải vững vàng!
Rất nhanh, Phượng Hoa liền ôm Duệ Nhi đi, cùng Hạ Duyệt vừa đánh vừa lui, chuẩn bị bỏ chạy.
Duệ Nhi bị Phượng Hoa ôm, nhìn quanh bốn phía, “Thúc thúc, mẫu thân ta đâu?”
Phượng Hoa không thèm nhìn lại, vừa chống đỡ kẻ địch, vừa trả lời: “Đang ở nhà chờ ngươi!”
Nghe Phượng Hoa nói, ánh mắt Duệ Nhi chợt lóe lên, bất quá, bọn Phượng Hoa không phát hiện, chỉ một lòng muốn rút đi.
Ngay lúc bọn họ chuẩn bị phi thân nhảy khỏi tường viện, Duệ Nhi bỗng nhiên tung một chưởng đánh vào ngực Phượng Hoa, tay kia đồng thời bắn ra ngân châm, đâm vào người Hạ Duyệt.
Hạ Duyệt kinh ngạc, vội vàng né tránh, nhưng cánh tay tay vẫn trúng hai cây ngân châm, ngân châm vừa vào, hắn nhất thời cảm thấy cánh tay tê rần, trong lòng thất kinh: có độc!
Đứng ở ngoài viện thấy cảnh đó, Ngự Thiên Dung chấn động, lập tức lắc mình xuất hiện, tung một chưởng đánh về phía “Duệ Nhi”, “Ngươi là ai?”
Không dự đoán được Ngự Thiên Dung bỗng nhiên xuất hiện, “Duệ Nhi” kia bị đánh một chưởng trở tay không kịp, rơi xuống đất thối lui mấy chục bước, kinh nghi nhìn Ngự Thiên Dung: “Ngươi là ai? Ngự Thiên Dung chẳng phải là không có võ công sao?”
Phượng Hoa ôm ngực thầm rủa một tiếng: “Đáng giận, cư nhiên là một cái giả mạo!”
Ngự Thiên Dung tiến lên đỡ hắn dậy, “Ngươi thế nào? Hạ Duyệt, ngươi có đi được không?”
Hạ Duyệt cau mày gật gật đầu, hắn đã vận khí đem độc bức ra, tạm thời có thể tự bảo vệ mình.
Ngự Thiên Dung nhìn tên “Duệ Nhi” giả trước mặt, lạnh lùng nói: “Duệ Nhi của ta đâu?”
“Đương nhiên là bị ta giấu đến nơi khác.”
Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, trong viện nhất thời xuất hiện mười mấy người mặc áo đỏ.
Tần Khiếu lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngự Thiên Dung, “Ngươi nghĩ là chỉ có ngươi mới là người thông minh, những người khác đều là đứa