Một cung nữ cung kính đến gần Long Tường Vân, hành lễ xong liền nói nhỏ vào tai Long Tường Vân một hồi, rồi lập tức cáo lui ly khai.
Long Tường Vân nhìn Ngự Thiên Dung, thản nhiên cười, “Nếu Ngự phu nhân đã nhận định như thế, việc này đành tạm gác lại, trẫm cũng không ép buộc, sau này nếu như ngươi và Hộ Quốc tướng quân hữu duyên, trẫm sẽ lại làm ông mai lần nữa!”
Nghe vậy, hoàng hậu mỉm cười, ngồi trở lại phượng vị của mình.
Liên Phi buồn bực vò nát khăn tay, giận dữ liếc nhìn Long Tường Vân một cái, bất đắc dĩ ngồi trở lại vị trí.
Ngự Thiên Dung cung kính hành lễ với Long Tường Vân: “Tạ Hoàng Thượng, Hoàng Thượng thánh minh.”
Nam Cung Tẫn từ đầu đến cuối đều lạnh lùng nhìn Ngự Thiên Dung, ánh mắt hắn vốn chưa từng rời đi nàng, nhìn nàng lạnh lùng nghe thánh ngôn, nhìn nàng lạnh lùng phản bác thánh ngôn, nhìn nàng lạnh lùng cự tuyệt chính mình!
Sau đó, lại nghĩ tới trên người hắn còn có độc dược bị nàng hạ… Này hết thảy, đều như là đang châm chọc hắn vô năng, không chuyện nào không nói cho hắn: nàng khinh thường hắn, ghét bỏ hắn!
Còn có, nàng vừa rồi đi cùng với Bùi Nhược Thần, vừa nói vừa cười, thập phần chói mắt! Đầy bàn sơn trân hải vị, hắn đều không có hứng ăn, vì sao nàng có thể trở nên vô tình như thế?
Bùi Nhược Thần liếc nhìn Nam Cung Tẫn một cái, nghiêng đầu nhẹ giọng nói với Ngự Thiên Dung: “Giỏi lắm, ngươi đã thành công chọc giận vị biểu đệ kiêu ngạo của ta!”
Ngự Thiên Dung liếc mắt nhìn hắn, lơ đễnh nói, “Vậy thì sao, tự hắn tức giận thì liên quan gì đến ta? Không nghe câu đồng dao này sao:
“Đừng tức giận, đừng tức giận.
Nhân sinh tựa như một tuồng kịch, bởi vì hữu duyên mới gặp nhau, tướng phù đến lão không tha, phải càng thêm quý trọng
Vì việc nhỏ mà giận nhau, hồi đầu ngẫm lại thấy đâu cần thiết.
Người khác giận ta không giận, giận đến thành bệnh không người thay
Nếu ta tức chết ai như ý, huống hồ vừa cố sức lại hao tổn tinh thần lại
Hàng xóm tốt bằng không ngó lơ, con cháu việc vặt kệ chúng nó đi
Dù khổ cực hay hưởng lạc vẫn bên nhau, cùng làm đôi bạn đời đến thần tiên cũng hâm mộ!!!”
“Ừm —— bài đồng dao này không tệ a, sao ta chưa nghe qua?” Bùi Nhược Thần thú vị nhìn Ngự Thiên Dung.
Ngự Thiên Dung khinh thường bĩu môi, “Cho dù ngươi bị người nào đó xưng tụng là nhân nghĩa tài hoa hơn người, cũng không có nghĩa là ngươi là vạn sự thông a! Thứ ngươi không biết còn nhiều!”
“Ừm, có đạo lý!” Bùi Nhược Thần nghiêm trang gật gật đầu, lại quay sang cười cười với Nam Cung Tẫn.
Nam Cung Tẫn bị nụ cười này chọc càng phát hỏa.
Cho tới nay, Bùi Nhược Thần đều lãnh đạm với Ngự Thiên Dung, khiến hắn nghĩ đến biểu ca không chỉ vô tình với nàng mà còn khinh thường, nhưng nay nhìn lại, người ta cứ như lang có tình thiếp có ý a! Điều này làm cho hắn có cảm giác như thể mình mắc mưu bị lừa!
Ngự Thiên Dung bất mãn trừng mắt nhìn Bùi Nhược Thần, nói thầm: “Ta thấy ngươi rất muốn đổ thêm dầu vào lửa đúng không?”
“Ha ha, không dám, chỉ là muốn nhìn xem vị biểu đệ kia của ta sẽ thế nào thôi.”
“Các ngươi là thanh mai trúc mã, không phải đã sớm hiểu rõ đối phương sao? Đừng có mà giả vờ!”
“Không phải, không phải,