Nam Cung Tẫn cả người tỏa ra hơi thở lãnh khốc, vẻ mặt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Ngự Thiên Dung, tựa hồ hận không thể đem nàng ăn sống nuốt tươi! Ngự Thiên Dung lui về phía sau hai bước, sờ sờ cánh tay, lẩm bẩm: “Kỳ quái, sao ta cảm thấy như trời lạnh hơn “
“Lạnh?” Nam Cung Tẫn hừ lạnh nói: “Khí hậu trên đỉnh núi đóng băng quanh năm mới chính thức gọi là lạnh, ngươi có biết sao?”
Ngự Thiên Dung mặt mày tươi cười nhìn hắn nhẹ nhàng lắc đầu, “Ta quả thực không biết, bởi vì ta chưa từng đi đến đó.
Hộ Quốc tướng quân lãnh binh tác chiến đi qua nhiều nơi, đương nhiên biết nhiều hơn ta, có lẽ biết!”
“Ngươi —— “
“Không biết Hộ Quốc tướng quân đi theo ta là vì cái gì? Hay là có gì muốn nói với ta?”
Nam Cung Tẫn vừa tức vừa hận nhìn nàng, nàng áo trắng thắng tuyết, khí thế lạnh nhạt tự nhiên, lại kiêu căng bất khuất, nữ tử như vậy nguyên lai từng là phu nhân của hắn, vì sao trước kia hắn chưa từng nhìn thấy vẻ mặt đó của nàng?
“Hộ Quốc tướng quân, ta nhớ mang máng ước chừng là… Nửa năm trước, Hội Họa Viên của ta có đến không ít thích khách a!”
Thân mình Nam Cung Tẫn cứng đờ, nửa ngày nói không ra lời.
Những người đó đúng là hắn phái ra đi, nhưng là lại liên tiếp có đi không về, mới khiến hắn nghi hoặc, phát hiện bên cạnh nàng thế nhưng có một gã hộ vệ võ công cao cường, cũng chính là gã nam tử tóc bạch kim kia.
Lúc đó, hắn mới chậm rãi nhận ra, nữ tử từng một thời văn văn nhược nhược nay đã khác xưa…
Ngự Thiên Dung nhìn hắn một cái lại tiếp tục nói: “Nếu không có Tịch Băng Toàn ở bên cạnh, ta đây có phải đã chết vài lần rồi không? Nói vậy, đứng ở trước mặt Hộ Quốc tướng quân lúc này không phải là ta mà là Quỷ Hồn rồi.”
“Nhưng mà ngươi không chết!” Hồi lâu sau, Nam Cung Tẫn mới nói ra một câu vô lực như vậy.
Ách! Ngự Thiên Dung thiếu chút nữa ngã xuống, bất khả tư nghị nhìn Nam Cung Tẫn, “Hộ Quốc tướng quân là nói ta không nên tìm những người đó tính sổ, mà phải cảm thấy may mắn chính mình không chết?”
“Bọn họ không phải đều bị các ngươi giết rồi sao? Đủ để bồi tội!”
Ngự Thiên Dung lắc đầu, chậm rãi nói, “Đáng tiếc, bọn họ chỉ là quân cờ.
Con người của ta thích oan có đầu nợ có chủ, bọn họ chết cũng không phải là chuyện ta mong muốn, chỉ là tình hình bắt buộc, nếu lúc ấy ta không cho người giết bọn hắn, bọn họ sẽ lại tới giết ta.
Nay, ngươi nói, ta có nên tìm kẻ đầu sỏ để tính sổ không?”
Nam Cung Tẫn đứng thẳng bất động, lãnh nghiêm mặt, “Ngươi muốn thế nào?”
“A? Hộ Quốc tướng quân biết kẻ đầu sỏ là ai sao?”
Nam Cung Tẫn quay đầu đi, ngay cả là hắn cũng cảm thấy quẫn bách, nột nột nói: “Là ta! Ngươi muốn thế nào?”
Ngự Thiên Dung giơ ngón tay ra bắt đầu đếm, “1, 2, 3… 7, tổng cộng là bảy lần, Hộ Quốc tướng quân, trước sau ngươi tổng cộng thiếu ta bảy cái mạng, đó là còn chưa tính vụ ta đi Thanh Quốc lần đó đâu!”
“Bảy lần?” Nam Cung Tẫn bỗng nhiên