Nam Cung Tẫn chỉ cảm thấy có chưởng phong đánh úp lại, thẳng đến điểm yếu hại trên ngực hắn, liền vội vàng né ra, quay đầu nhìn lại thấy cư nhiên là Ngự Thiên Dung hướng hắn động võ.
Nam Cung Tẫn không khỏi trừng lớn mắt, trong mắt tràn ngập không thể tin, không chỉ ngạc nhiên vì nàng biết võ công, mà còn khiếp sợ vì nàng muốn chính mình bị trọng thương.
Một chưởng ban nãy, nếu mình né chậm, tuy rằng sẽ không chết nhưng sẽ bị trọng thương.
Nàng đã chán ghét hắn đến vậy sao?
Ngay tại hắn còn đang sững sờ, trường kiếm của Phượng Hoa đâm bị thương tay phải hắn.
Nam Cung Tẫn chịu đau, có chút tức lên, bội kiếm bên hông cũng rút ra.
Bùi Nhược Thần thấy vậy, khóe môi khẽ cong lên, “Biểu đệ, kiếm này nhưng là kiếm ngươi dùng để giết địch trên chiến trường, giờ dùng nó để đối phó bọn họ có phải là rất đại tài tiểu dụng rồi không?”
Nam Cung Tẫn mắt lạnh đảo qua, “Những nơi nào có ngăn trở đều có thể thành chiến trường!”
Ngự Thiên Dung nhìn thanh kiếm kia có chút cảm giác khác thường, nghe xong lời Bùi Nhược Thần nói càng cảm thấy thanh kiếm này có điểm kì lạ, không khỏi càng cẩn thận nhìn hành động của Nam Cung Tẫn.
Nam Cung Tẫn thoáng nhìn thần sắc có chút sửng sốt của Ngự Thiên Dung, lập tức cười lạnh nói: “Thế nào, cho dù là mất trí nhớ, ngươi vẫn còn có cảm giác với thanh kiếm này sao?”
“Có ý gì?”
Nam Cung Tẫn hừ lạnh một tiếng không nói lời nào, Bùi Nhược Thần nhìn Nam Cung Tẫn một cái, giải thích nói: “Thanh kiếm này từng cứu ngươi trở về từ chiến mã của kẻ địch, cũng từng cứu ngươi từ hang rắn của man tộc; đương nhiên, cũng từng đâm vào ngực của ngươi!”
Ôi chao? Còn có chuyện xưa này nữa a!
Nam Cung Tẫn bất mãn nhìn Bùi Nhược Thần, hắn là giúp mình hay là hại mình đây.
Bùi Nhược Thần ha ha cười, “Ta là nói thật đó a, biểu đệ, tốt xấu gì ta cũng là muốn giúp ngươi thẳng thắn.”
Nam Cung Tẫn huy kiếm hướng Phượng Hoa, Phượng Hoa hừ lạnh một tiếng, tuyệt không lời nói của Bùi Nhược Thần mà lùi bước.
Hắn không quen nhìn kẻ khác kiêu ngạo, càng không thích cái tên Nam Cung Tẫn trước mắt này! Chính mình tự tay bỏ qua nữ nhân của mình, giờ lại muốn cướp lại, nếu Ngự Thiên Dung cam tâm tình nguyện thì hắn cũng không phản đối, nhưng cái kiểu mượn quyền thế đến cưỡng cầu này thật khiến hắn chán ghét!
Ánh mắt Ngự Thiên Dung vẫn dõi theo thanh kiếm trong tay Nam Cung Tẫn, thân kiếm mơ hồ tỏa ra ánh sáng lục, khiến người ta cảm thấy ẩn ẩn có một cỗ tà khí… Đúng vậy, tà khí! Chẳng lẽ trên thanh kiếm này có điểm huyền bí gì đó?
“Quên rồi sao? Thiên Hạt Kiếm một khi ra khỏi vỏ tất nhiên phải uống được máu!” Giọng nói lạnh lùng của Bùi Nhược Thần truyền đến, làm cho lòng Ngự Thiên Dung bỗng dưng chấn động, ra khỏi vỏ tất ẩm huyết?
Đang lúc nghi hoặc, bên tai lại truyền đến thanh âm lãnh đạm của Bùi Nhược Thần, “Hơn nữa, cho dù chủ nhân có ngã xuống, nó vẫn có thể chiến đấu, thẳng đến khi uống được máu của kẻ địch mới thôi, trừ phi