Nhìn sắc mặt khó coi của Nam Cung Tẫn Ngự, Thiên Dung lại nói tiếp: “Hộ Quốc tướng quân, ta không có ý khinh thường ngươi.
Con người a, ai có thể không phạm sai lầm, biết sai mà sửa, chính là hướng thiện a.
Ngươi đã biết chân tướng, về sau chỉ cần dụng tâm nhìn người thêm một chút, vậy là đã tốt lắm.
Nhưng nay, ngươi cứ không ngừng dây dưa ta thì không tốt lắm, bởi vì, ta thật sự không cần ngươi.”
Ta không cần ngươi!
Không cần ngươi…
Không cần ngươi…
Những lời này như sấm bên tai, vang vọng làm tê liệt trái tim Nam Cung Tẫn.
Hắn chưa bao giờ biết, cảm giác bị kẻ khác cự tuyệt lại chua chát đến vậy.
Không thể! Sao có thể được! Hắn, Nam Cung Tẫn, đã muốn có một người sao có thể dễ dàng buông tay?
Bỗng nhiên, Nam Cung Tẫn bừng tỉnh, gạt bỏ chua chát trong lòng, quật cường nhìn Ngự Thiên Dung, “Nếu ta muốn ngươi hồi tướng quân phủ thì sao? Ngươi nói ta không cần lo, ta chỉ cần ngươi trở lại tướng quân phủ là được!”
Ách! Vừa mới rõ ràng nhìn thấy người kia có chút hối ý, sao tự dưng lập tức liền biến sắc mặt, trở mặt cũng không thể nhanh như vậy đi! Ngự Thiên Dung trong lòng cuồng hãn! Bất đắc dĩ nhìn hắn, “Hộ Quốc tướng quân, ngươi chẳng lẽ không biết dưa xanh hái không ngọt sao?”
Nam Cung Tẫn nhìn nàng, bỗng nhiên có điểm sâu kín nói: “Ở chiến trường, chỉ cần nghĩ biện pháp đánh thắng là được, không cần lo đối phương có phục hay không.
Cho nên, làm một tướng quân, ta đã quen lo được hay mất, được dù sao vẫn tốt hơn so với mất!”
Ách, cũng có đạo lý! Ngự Thiên Dung lắc lắc đầu có chút bất đắc dĩ, thế giới quan hai người không giống, càng nói càng không thông a! Đạo bất đồng bất tương vi mưu* a!
* Nghĩa là: không cùng một trình độ tu đạo, thì tâm cảnh cũng khác nhau xa.
“Hộ Quốc tướng quân, một khi đã không nỡ buông tay phu nhân nhà chúng ta, không bằng ngươi gả lại đây đi? Dù sao phu nhân chúng ta trước đã có Tịch công tử, nay a, có Triển Cảnh và chúng ta, không ngại nhiều thêm một Nam Cung công tử!” Giọng nói mỉa mai của Phượng Hoa truyền đến, đánh vỡ trầm mặc giữa hai người.
Nam Cung Tẫn hờn giận nhìn Phượng Hoa, người kia, cũng thành nhập mạc chi tân của nàng sao? Nghe ý tứ của hắn là những hộ vệ bên cạnh nàng đều đã thành nhập mạc chi tân sao? Sao có thể! Nghĩ đến đây, trong mắt Nam Cung Tẫn lại dâng lên lửa giận nhìn về phía Ngự Thiên Dung, “Ngươi thật sự cùng bọn họ —— “
Ngự Thiên Dung liếc trắng mắt, “Ta và bọn họ có quan hệ gì cũng đâu cần Hộ Quốc tướng quân để ý tới, bởi vì, chúng ta hiện tại đã là hai người không thể ở chung.”
“Thủy tính dương hoa!”
“Ừm, tùy ngươi nghĩ như thế nào cũng được! Nếu cảm thấy không thể chịu nổi ta, Hộ Quốc tướng quân mời đi đường vòng, đừng tới gần ta.”
“Ngươi!”
Ngự Thiên Dung nhún nhún vai xoay người định rời đi, “Phượng Hoa, chúng ta đi thôi! Hộ Quốc tướng quân, ngươi nhớ bảo trọng, chúng ta hãy tự mình đi con đường của mình.
Còn giải dược của độc trên người ngươi, ta sẽ