Bùi Nhược Thần cười nhẹ: “Không sao, ta không làm khó dễ ngươi, ta sẽ tự mình nói chuyện với nàng.”
Thần thái thong dong như thế khiến gã sai vặt bất giác tránh ra, để Bùi Nhược Thần đi vào.
Nha hoàn từ rất xa nhìn thấy Bùi Nhược Thần đến, liền vội vã chạy đi báo với Ngự Thiên Dung.
Ngự Thiên Dung nghe nói Bùi Nhược Thần đến, ngược lại không chút để ý, “Cho hắn vào đi!”
Nha hoàn: “Phu nhân, ngài không phải nói về sau không gặp người Bùi gia nữa sao?”
“Nói sai rồi, là ngoại trừ Bùi Nhược Thần.”
Ách!
“Các ngươi đi xuống đi, ta và Bùi công tử có chuyện muốn nói.”
Trong viện liền lưu lại hai người Ngự Thiên Dung và Bùi Nhược Thần.
Ngự Thiên Dung giương mắt nghiêm túc nhìn hắn, “Ngươi tới vì cái gì?”
“Ngươi nên biết ta không phải vì việc nhỏ này.” Trên mặt Bùi Nhược Thần khó có dịp lộ ra biểu tình khác với bình thường, đó là một loại ánh nhìn cuồng ngạo, lại thêm vài tia nghiền ngẫm, đồng thời còn mang theo một luồng tình cảm không rõ tên.
Ngự Thiên Dung mỉm cười, ánh mắt chuyển sang hồ nước trong viện, mặt hồ vẫn tĩnh lặng như trước, nhưng ai biết dưới đáy hồ tùy thời có thể nổi lên sóng gió… Chuyện gì đến cuối cùng cũng sẽ đến, “Ừm, ta biết, ngươi tới là muốn nói cho ta biết bí mật gì đó phải không!”
“Dứt bỏ ân oán trước kia, không thể không nói ngươi đã trở thành một nữ nhân khiến ta phải thưởng thức!”
“Nhận được khích lệ, đáng tiếc, có thể làm cho ngươi thưởng thức cũng không phải chuyện gì tốt!”
Bùi Nhược Thần cười nhẹ, “Thông minh!”
“Nói đi!”
Một trận gió lạnh đảo qua làm rơi rụng lá trong viện, tạo ra âm thanh gào thét, tuy nhẹ nhàng nhưng lại cực kì hữu lực, thẩm thấu vào trong lòng người.
Ngự Thiên Dung dù đang mặc áo khoác lông cáo cũng cảm nhận được hàn ý.
Giương mắt chống lại ánh mắt hắn, tự giễu cười, “Ngươi chắc sẽ không muốn uy hiếp ta đi?”
Bùi Nhược Thần lắc đầu, chậm rãi nói: “Sẽ không, chính là muốn cùng ngươi làm một chút giao dịch.” Ngữ khí kia, như thể là hai người bạn lâu năm đang nói chuyện phiếm.
Nhưng mà, ngữ khí như vậy lại khiến Ngự Thiên Dung bỗng dưng căng thẳng, “Giao dịch gì?”
“Ngươi đã lâu rồi không nhận được tin gì của Tịch Băng Toàn phải không!” Bùi Nhược Thần nhìn vẻ mặt Ngự Thiên Dung, không phải đang hỏi, mà là đang trần thuật một chuyện thật đã được xác định.
“Đúng, thì thế nào?”
“Vậy ngươi không lo lắng hoặc là không có hoài nghi hắn có phải đã xảy ra vấn đề gì rồi sao?”
Ngự Thiên Dung đột nhiên giương mắt nhìn hắn, “Ngươi động tay động chân?”
Ngón tay thon dài của Bùi Nhược Thần xẹt chén sứ trắng trên mặt bàn, cái chén kia không chút dấu hiệu liền một phân thành hai, trở thành hai nửa, sắc lẻm tách ra.
Phân công lực này, nếu không phải là tuyệt đỉnh cao thủ, tuyệt đối không thể đạt tới.
Từ lúc tập võ tới nay, Ngự Thiên Dung đã biết rất nhiều tri thức võ học, ánh mắt lúc này cũng nhịn không được lóe lên: hắn nếu là địch, sẽ là kình địch.
Nếu hiện tại giao thủ, nàng cũng không phải đối thủ, cho dù thêm bọn Hạ Duyệt cũng không nhất định có thể thắng.
Hồi lâu sau, Bùi Nhược Thần tựa hồ đã suy nghĩ xong nên trả lời thế nào, mở miệng nói: “Ta chỉ là triệt hạ mấy con chim bồ câu mà hắn gửi cho ngươi mà thôi.”
Mà thôi? Dựa vào, người này thật là… Quên đi, vẫn là đừng mắng ra miệng, rất mất mặt! Ngự Thiên Dung bình ổn xao động trong lòng, liếc hắn một cái, “Vậy ngươi muốn thế nào?”
“Rất đơn giản, ta chỉ là —— muốn ngươi, từ nay về sau, đứng bên cạnh ta!”
Thân thể