Nghĩa là chỉ đứng đó cũng đủ khiến người ta thất hồn lạc phách => vô cùng xinh đẹp
Nghe xong Ngự Thiên Dung nói, chính Bùi Nhược Thần cũng trợn tròn mắt.
Quên đi? Liền đơn giản như vậy, nàng còn bảo Phượng Hoa đi thăm dò làm cái gì a?
“Đừng trừng mắt, nếu nàng ta không phải là quý phi nương nương, ta tùy tiện bảo Phượng Hoa đi giết là được, nhưng nàng ta là quý phi a, ngươi nói, nếu trong cung bỗng nhiên có một quý phi nương nương bị chết, hoàng đế có điều tra không? Hơn nữa đây lại là phi tử mà hắn sủng nịch, không điều tra ra ngọn nguồn mới là lạ!” Ngự Thiên Dung ở trong bụng oán thầm, vì ngươi là kẻ phúc hắc, ta mới nói thật cho ngươi biết, ai biết ngươi lại sinh ra cái tâm tư gì, vạn nhất lại muốn lợi dụng, ta chẳng phải là tự tìm khổ?
Bùi Nhược Thần đánh giá nàng, “Ngươi là cố kỵ Hoàng Thượng?”
“Đúng vậy, không phải nói, đất trong thiên hạ đều là vương thổ sao! Ta chỉ là một thiếu nữ tử, làm sao dám công nhiên bứt lông trên người lão hổ a! Kia không phải là muốn chết sao!”
Bùi Nhược Thần nhìn bộ dáng nghiêm túc của nàng, gật gật đầu, “Không sai, có tự mình hiểu lấy..
Nhưng mà, ngươi không giết nàng, nàng lại muốn giết ngươi!”
“Nàng ta nếu đã thích mạng của ta đến vậy, ta sẽ cho nàng ta đến Diêm Vương Điện chờ ta trước! Tuy ta không muốn gây sự với hoàng gia, bất quá, con thỏ bị ép nóng nảy cũng có thể cắn người!”
Nói nghe thật có lý a, Bùi Nhược Thần trầm mặc hồi lâu bỗng nhiên mở miệng nói: “Ta có thể giúp ngươi giết nàng!”
Ngự Thiên Dung vội vàng xua tay, “Không cần, ta không muốn lại trả giá điều kiện gì, ta cũng không dư nhiều tiền như vậy để thuê ngươi giết người.” Hừ, giá gì mà mắt cắt cổ, có mội một cái tin thôi đã đòi đến hai mươi viên Thành Tâm Hoàn, một viên đó mà ra giang hồ bán đấu giá tệ lắm cũng đáng giá ngàn vàng!
Bùi Nhược Thần tựa hồ có thể nhìn thấu ý tưởng của nàng, khẽ cười nói: “Yên tâm, lần này đại giới rất đơn giản, chỉ cần ngươi tiếp cận Nam Cung Tẫn, lấy binh phù trên tay hắn.”
Binh phù? Ngự Thiên Dung ngẩn ra, cao thấp đánh giá Bùi Nhược Thần một phen, “Ngươi muốn binh phù làm cái gì? Chẳng lẽ muốn…” Tạo phản? Trong tay Nam Cung Tẫn có đến một phần ba quân đội Ly Quốc a!
“Mục đích của ta, ngươi không cần biết rõ, chỉ cần làm hoặc không làm là được.”
“Ta cự tuyệt!” Ngự Thiên Dung không chút do dự từ chối, loại chuyện âm mưu phản nghịch này, nàng không muốn tham dự đâu!
Bùi Nhược Thần trầm tư một hồi nhìn nàng, lại mở miệng nói: “Nếu chuyện này có thể cho ngươi tương lai trở thành một nữ nhân dưới một người trên vạn người thì sao?”
“Thật ngại quá, ta không có hứng thú.” Tên ranh này quả nhiên có ý đồ mưu phản.
Dưới một người trên vạn người? Hứ, đó chính là ngu ngốc, tự hành hạ bản thân chỉ vì một cái long ỷ, đáng giá sao?
Chính mình tiêu diêu tự tại sống mới là tốt nhất!
Ánh mắt Bùi Nhược Thần đảo qua vẻ kiên định trong mắt nàng, không nói gì nữa, ngược lại giơ lên ống sáo bên hông lên, chậm rãi thổi.
Tiếng sáo nhẹ nhàng, bóng người tiêu điều vắng vẻ, hắn cứ như vậy đứng ở nơi đó, áo trắng bay bay, có chút lạc lõng với hết thảy chung quanh.
Tựa hồ, giữa thiên địa mờ mịt, một mình hắn đã thành nhất thể, hoàn toàn ngăn cách với thương thiên đại địa, với đầy trời mưa gió.
Cái loại di thế mà độc lập, đạm mạc nhìn phong