Trên vách núi, không khí tiêu điều tĩnh mịch.
Đám cao thủ mai phục trong sườn núi đều trợn tròn mắt, bọn họ tỉ mỉ bày ra bố cục, sau đó kiên nhẫn chờ đợi, kết quả cư nhiên là Bùi Nhược Thần chưa đánh đã nhảy xuống vực!
Bọn họ thậm chí còn chưa kịp biểu hiện ra một phần năng lực.
Ám khí mà bọn họ đã phải chuẩn bị rất lâu, còn có mớ kịch độc thiên tân vạn khổ mới tìm được… Toàn bộ đều chưa được thể hiện công dụng, chỉ có hơn mười sát thủ bậc nhất ra trận lúc trước là đã hy sinh thân mình!
Kết quả này, rất làm cho người ta không thể nói được lời nào, rất làm cho người ta buồn bực! Không ít người trong số bọn họ đã nghe đồn về danh tiếng của Ma Âm công tử, lại vô duyên tỉ thí, thật vất vả có cơ hội giáp mặt đại chiến, lại… Bọn họ đều thực hoài nghi, người nhảy vực kia rốt cuộc có phải là Ma Âm công tử lừng lẫy trên giang hồ không, sao bọn họ còn chưa động thủ gì hết thì đã tự động tự sát?
Bọn họ quay đầu nhìn lại, càng thêm chẳng hiểu ra sao, lão đại cư nhiên chạy lên định giữ bọn họ lại? Đáy lòng bọn họ không nén được nghi hoặc, lão đại mang theo bọn họ rốt cuộc là tới giết người hay là cứu người?
Áo tím tung bay trong gió lạnh, thân thể gần như hóa đá, đứng thẳng trên miệng vực, nhìn xuống vực sâu không thấy đáy.
Đầu óc hắn trống rỗng…
Nàng, đã chết! Không, không phải, là bị Bùi Nhược Thần kéo xuống! Hắn thấy rõ ràng, phu nhân căn bản không muốn nhảy xuống, là Bùi Nhược Thần kéo nàng!
Ha ha ha ——
Trả thù hắn sao? Bùi Nhược Thần —— ngươi điên rồi!!!
Hắn đã nghĩ, mình có thể bảo trụ nàng, cho dù nàng bị trúng ám khí, nhưng trên người nàng có nhẫn ngọc của Tịch Băng Toàn, nó có thể giải được trăm độc.
Chỉ cần trừ khử xong Bùi Nhược Thần, hắn nhất định có thể cứu nàng kịp lúc! Hắn nghĩ mình đã có thể khắc chế Ma Âm của Bùi Nhược Thần, tất nhiên có thể làm cho đám sát thủ này vây sát thành công!
Vì cái gì Bùi Nhược Thần cư nhiên kéo phu nhân cùng chết?
Vì cái gì?
Vì cái gì ——
“A —— “
Một tiếng thét dài thê lương, chấn động trường không, trường kiếm như rồng bay lên, kiếm quang cháy mạnh, liên tục bổ ra hơn mấy trăm nhát kiếm như cuồng phong mưa rào, tỏa ra sức ép trấn áp những sinh vật xung quanh.
Kiếm quang dừng lại, toàn bộ hoa cỏ cây cối xung quanh đám hắc y nhân đều hóa thành tro tàn!
Gió lạnh rền vang, tấm khăn che mặt bị thổi bay, hé ra khuôn mặt dị thường yêu nghiệt, thấm đượm tuyệt vọng và bi phẫn…
Đám cao thủ mai phục nhìn đến bộ dáng hắn như vậy đều giật mình.
Ám Ảnh Các chủ, một nam nhân xem mạng người như chuyện vặt, cư nhiên lại lộ biểu tình bi phẫn như thế, tiếng gào gần như tuyệt vọng của hắn cũng khiến cho bọn họ nghe mà nhịn không được run rẩy cả người!
Thật lâu sau, khi chân tất cả mọi người sắp sửa tê rần, mới có một hắc y nhân thật cẩn thận bước tới, “Các chủ, nhiệm vụ đã hoàn thành, chúng ta có nên —— “
“Các ngươi trở về đi, làm từng bước thôi.”
“Vâng, Các chủ, vậy ngài —— “
Phượng Hoa khoát tay, “Ta còn có việc, các ngươi đi đi! Đúng rồi, theo dõi nhất cử nhất động của Bùi gia! Có gì dị thường đều phải