Thiên Trúc, tại một trấn nhỏ, trong đại viện của một gia đình, mọi người từ trên xuống dưới đang chuẩn bị cho hỉ sự ngày mai, khắp nơi cười đùa vui vẻ…
Duy chỉ có một lão nhân ngồi than thở, ánh mắt cứ chốc chốc lại nhìn ra ngoài cửa lớn, trong lòng thầm oán không thôi, đã mấy ngày rồi, người nên đến sao còn chưa đến a? Tên Hạ Duyệt kia không phải đã hồi âm nói là nàng đã đi rồi sao? Cứ lề mà lề mề thế này, đến lúc nàng đến thì bái đường xong rồi, còn có thể vãn hồi thế nào a!
“Sư phụ —— “
Độc Quái trừng mắt nhìn Triển Cảnh, miệng nhếch lên, “Thế nào a, ngươi làm chú rể không phải nên đắm chìm trong mật ngọt sao? Tới tìm ta làm cái gì?”
Triển Cảnh cố nén phiền táo* trong lòng, “Sư phụ, không biết vì sao, hai ngày nay, lòng con lúc nào cũng không yên, giống như có chuyện gì xấu đã xảy ra.
”
* Phiền táo = phiền muộn + khó chịu
“Hứ, chỉ bằng tên ranh như ngươi, còn có thể làm thầy tướng số sao? Đi mà suy nghĩ về thiếu nữ xinh đẹp của ngươi đi!”
Triển Cảnh bất đắc dĩ nhìn Độc Quái, “Sư phụ, con nói rồi, con không phải vì nàng xinh đẹp mới cưới nàng, con là vì —— “
“Đừng ở đây mà dong dài với ta, giải thích với ta thì có tác dụng gì a, ta lại không thèm để ý ngươi cưới ai, sau này mà bị chuyện gì đều là do ngươi tự gánh lấy!”
Vậy sư phụ cứ lãnh nghiêm mặt với con làm chi! Ai… Triển Cảnh là có khổ không chỗ nói, nhưng hắn cam tâm tình nguyện, nếu hắn cưới một nữ nhân có thể đổi lấy sinh mênh phu nhân, hắn thực không hối không oán! Cho dù chết, hắn cũng sẽ không do dự.
“Ai?”
Bỗng nhiên Độc Quái quát khẽ một tiếng, nhìn về phía tường viện phía nam.
Một bóng người chậm rãi bay xuống, Triển Cảnh kinh ngạc nhìn người tới, “Phượng Hoa, sao ngươi lại tới đây?”
Phượng Hoa vẫn là quần áo tử y, khuôn mặt đương nhiên đã dịch dung qua, hắn giương mắt kinh ngạc nhìn về phía Triển Cảnh, thật lâu sau mới mở miệng, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi, vì cái gì muốn kết hôn nữ nhân khác?”
Triển Cảnh cảm thấy kỳ quái, khác? Lời này có chút khó nghe, hắn đây là lần đầu tiên đón dâu được không!
“Nếu ngươi không cần tự cho là đúng… Như vậy, nàng cũng sẽ không vội vàng tới nơi này, ta cũng sẽ không cảm thấy đó là một cơ hội tuyệt hảo, như thế, nàng sẽ không…” Sẽ không bị Bùi Nhược Thần mang xuống Bách Thú Vực Sâu, sẽ không bởi vì kế hoạch của mình mà chết!
Mấy ngày qua, hắn luôn nghĩ, nếu không có cơ hội này thì thật tốt, hắn sau này có thể tìm thời cơ khác để giết Bùi Nhược Thần, sẽ đợi đến lúc không liên lụy nàng để ra tay, nhưng mà, hết thảy đều là nếu, đã không thể quay đầu!
Càng nghĩ, hắn không khỏi oán Triển Cảnh, càng thêm hận mình không tính toán