“Lời này của tiền bối không khỏi quá mức!”
“Hừ, không ngại, lát nữa khi ngươi ngã xuống sẽ biết ta nói có quá mức hay không.
Những kẻ có ý đồ mạo phạm người ở Hội Họa Viên, đều chỉ có một con đường —— chính là chết không có chỗ chôn!”
Thanh âm lạnh như băng của nữ tử áo lam khiến mười mấy gã thích khách đều lạnh cả người, nhưng, bọn họ có đến mười mấy người, sao có thể cam tâm không đánh liền nhận thua nhất giới nữ lưu?
Mà người ta đã nói đến mức này, đầu lĩnh thích khách sao có thể không hiểu đối phương rõ ràng không có ý bỏ qua cho bọn họ, cho nên, hắn cũng không lại do dự, vung tay lên, “Các huynh đệ, lên, giết không tha!”
Ngươi đã muốn giết không tha, ta đây trước hết giết không tha! Đầu lĩnh thích khách hung hăng mắng một ngụm, giọng nói của nữ tử đó rõ ràng là một con quỷ nhỏ, có thể cao đến mức nào, tình cảnh vừa nãy nói không chừng chỉ là tình cờ!
Chính vì ý tưởng khinh địch như vậy, bọn họ hoàn toàn rơi vào bi kịch.
Thân ảnh Ngự Thiên Dung mơ hồ nhoáng lên, chỉ trong tích tắc, chợt nghe đến những tiếng kêu thảm thiết đánh vỡ bầu trời đêm yên tĩnh…
Đầu lĩnh thích khách trợn tròn mắt, chỉ trong nháy mắt, nữ tử áo lam kia chỉ lướt qua một vòng như vậy, người của hắn liền toàn bộ ngã xuống! Này, này —— sao có thể?
Trì Dương cũng bị giật mình, tu vi bực này, kiếm pháp cỡ này, thật khiến người ta kính sợ! Chẳng lẽ người này không phải phu nhân? Phu nhân nào có công phu cao như vậy a?
“Nói, là ai phái các ngươi đến? Có ý đồ gì?” Không biết từ khi nào, kiếm trong tay Ngự Thiên Dung đã đặt lên cổ của đầu lĩnh thích khách.
Lúc này, người nọ đã không còn dám lớn tiếng nữa, mồ hôi chảy đầm đìa, thần kinh buộc chặt, sợ động tác không cẩn sẽ khiến đầu chuyển nhà.
Bên tai lại truyền đến một giọng nói lạnh lùng, “Nói mau, ta kiên nhẫn không được tốt lắm! Đếm tới ba, ngươi không nói thì đi cùng với huynh đệ của ngươi đi! Một, hai…”
“Tiền bối tha mạng, ta nói!” Kiếm phong tới gần cùng cảm giác đau đớn ở cổ rõ ràng nhắc nhở hắn, nếu nói dối hoặc là chậm trễ, kiếm này sẽ tiễn hắn đến tây thiên, “Là lão gia… Ặc…”
Ngự Thiên Dung nhét một viên thuốc vào miệng hắn, sau đó đánh một chưởng vào sau lưng hắn.
Gã đầu lĩnh hoảng hồn nhận ra mình vừa bị kê đơn, trong lòng nhận định chính là độc dược, nhất thời sắc mặt trầm xuống, lại cảm giác đầu óc mình có chút mơ hồ…
“Lão gia ngươi là ai?”
“Lão gia chúng ta là gia chủ của Cốc gia, đương triều Thừa tướng, Cốc Tương.”
“Vì sao tới đây?”
Thích khách hai mắt mê man nhìn Ngự Thiên Dung, “Là tiểu thư khóc lóc với lão gia, nói Ngự Thiên Dung câu dẫn Bùi công tử, nhờ lão gia làm chủ giải quyết nữ nhân Ngự Thiên Dung đó, bất quá, trước hết phải mang tiểu tạp chủng kia đi, Bùi gia nhị lão thực thích hắn, không thể để cho Bùi gia chú ý, nhất định phải bất tri bất giác mang đi, không lưu dấu vết!”
“Các ngươi tính làm thế nào?”
“Lão gia ra lệnh chúng ta trước cướp đi đứa nhỏ, sau đó diệt