“Trì thúc thúc.
”
Sau khi bọn sai vặt quét tước xong, thân ảnh Duệ Nhi bỗng xuất hiện, còn có một người đi theo sau hắn, chính là Triển Cảnh.
Ngự Thiên Dung thấy khuôn mặt tiều tụy hơn phân nửa của Triển Cảnh, trong lòng chấn động, sao hắn nhìn giống như vừa bị thương?
Trì Dương ôm lấy Duệ Nhi, khuôn mặt nghiêm túc lộ ra ôn hòa, “Thiếu gia, đã không có việc gì.
”
Duệ Nhi liếc nhìn nữ tử áo lam một cái, từ trên người Trì Dương đi xuống, cung kính cúi đầu, “Vãn bối là Ngự Thiên Duệ, cám ơn ân cứu mạng của tiền bối, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, ngày sau nếu có cơ hội, Duệ Nhi xin được thâm tạ ân giúp đỡ hôm nay của tiền bối!”
Phía sau tấm mạn che mặt, Ngự Thiên Dung trong lòng dâng lên toan sáp, đây là con của mình, rõ ràng chỉ là một đứa nhỏ chưa đến mười tuổi, mà đã có thể trấn định đối mặt ám sát, hết thảy đều là bái ai ban tặng? Là mình không bảo vệ tốt cho hắn sao? Hay là, lúc ở phủ tướng quân, hắn đã chịu quá nhiều ủy khuất?
“Tiền bối ——” Duệ Nhi thấy đối phương không để ý tới lời mình, chỉ im lặng nhìn chằm chằm mình, trong lòng bỗng có chút bồn chồn, hắn phát hiện ánh mắt của vị tiền bối này thật giống mẫu thân!
Nhưng mẫu thân không lợi hại như thế, hơn nữa, đã lâu rồi còn chưa trở lại, Phượng thúc thúc đã nói là mẫu thân trúng độc, phải ở Thiên Trúc giải độc, phỏng chừng rất lâu mới có thể tài năng trở về.
Nghĩ đến mẫu thân, hắn lại nhịn không được thương tâm trong lòng!
“Duệ Nhi —— phải không! Không cần khách khí, con đi nghỉ ngơi đi, chuyện ở đây cứ giao cho Trì thúc thúc giải quyết là được… Cứ ngoan ngoãn học bài, mẹ con sẽ rất nhanh trở về!”
Mắt Duệ Nhi sáng lên, “Thật sự, tiền bối gặp qua mẹ của ta?”
“Ừm, không có, bất quá, ta nghĩ, nàng có đứa con ngoan như con, nhất định luyến tiếc để con khổ sở, sẽ rất nhanh trở lại!”
Duệ Nhi nhất thời lại ủ rũ, nguyên lai chỉ là an ủi hắn thôi!
Ngự Thiên Dung nhịn không được đưa tay sờ sờ đầu hắn, “Đừng lo, mẹ rất nhanh sẽ trở về.
”
“Đi thôi!” Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng truyền đến.
Ngự Thiên Dung quay đầu trừng mắt về chỗ của một người nào đó, xoay người ôn nhu nhìn Duệ Nhi, đưa tay khẽ vuốt đầu hắn, “Ngoan, đi ngủ đi! Ngoan ngoãn ở nhà chờ mẹ con trở về.
”
Duệ Nhi cảm thấy bàn tay này rất quen thuộc, giống như những lần mẹ xoa đầu mình, nghe Ngự Thiên Dung nói vậy, bất giác gật gật đầu, “Vâng, ta sẽ.
”
“Tạ vị tiền bối đã ra tay tương trợ, Triển Cảnh suốt đời không quên.
” Triển Cảnh ôm quyền bày tỏ kính ý hướng Ngự Thiên Dung.
Ngự Thiên Dung thầm thở dài trong lòng, nam nhân này a, thật khiến người ta không thể không đau lòng! “Không cần cảm tạ, ta ra tay tự nhiên có lý do của ta, bất quá, bộ dáng không muốn sống này của ngươi có thể bảo hộ cho thiếu gia các ngươi sao? Là ai làm ngươi bị thương?” Nói đến câu cuối cùng, ngữ khí của Ngự Thiên Dung đã biến lạnh.
Triển Cảnh lắc đầu, “Đa tạ tiền bối nhắc nhở, vãn bối bị thương… Là do bản thân sơ ý, không liên quan đến người nào.
”
Nga? Duy hộ người làm hắn bị