Quan Thanh Thu nói xong, cũng than nhẹ một tiếng, “Dù là như thế, nữ tử chung quy là sinh vật luyến tình cũ, nhất là với mối tình mà chính mình chủ động buông tha, luôn sẽ có một loại tiếc nuối, mà cái tiếc nuối kia, có đôi khi khiến nữ nhân làm ra một ít hy sinh mà người khác không thể lý giải.”
Lan Bác Thiên lắc đầu, hắn không hiểu lời mẫu thân nói cho lắm, nhưng hắn hiểu được, mẫu thân hắn từ sớm đã tính kế người ta! Ai… bất quá cũng vì đại cừu của Lan gia, bọn họ cũng là bị bất đắc dĩ! Nếu mọi việc có thể thành công, Lan gia bọn họ nhất định sẽ hảo hảo cảm tạ nàng!
“Nương, nếu đến lúc Ngự phu nhân muốn rời đi, Nam Cung Tẫn không chịu đáp ứng thì làm sao bây giờ? Có câu, vào cửa thì dễ, ra cửa thì khó a!”
Quan Thanh Thu khẽ cười rộ lên, “Nếu chút vấn đề ấy mà nàng cũng giải quyết không được, ta đây còn dám giao phó mấy đứa nhỏ Lan Tĩnh cho nàng sao? Con cũng đừng quan tâm chuyện của hắn, ta tự có chủ trương.”
“Vậy còn Băng Toàn?”
“Ta sẽ giải thích với hắn, miễn cho đến lúc đó hắn làm hỏng đại sự, ta tin tưởng hắn sẽ biết cân nhắc nặng nhẹ.”
.
.
.
Ngự Thiên Dung trở lại tòa viện của mình, tựa vào cửa sổ, nhìn ánh trăng thở dài.
Đây thật sự là chuyện dù cố hết sức cũng nằm ngoài tầm tay của nàng a! Cùng một chỗ với Nam Cung Tẫn? Có lẽ hắn sẽ đồng ý, nhưng, nếu sau này phải rời khỏi, hắn sẽ nói chuyện như vậy sao? Phủ Hộ Quốc tướng quân đâu phải là nơi ra vào tự nhiên đâu a?
“Phu nhân.” Tịch Băng Toàn đột nhiên xuất hiện ngoài cửa sổ, khuôn mặt có chút mệt mỏi, nhưng khi nhìn nàng lại lộ ra một chút nhu tình.
Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Chuyện của ngươi đã xử lý xong?”
“Ừ, sao ngươi còn chưa nghỉ ngơi?”
“Ngủ không được, ngươi đến rất đúng lúc, chúng ta trò chuyện đi, chúng ta đã lâu rồi không nói chuyện phiếm với nhau.”
Tịch Băng Toàn khẽ sửng sốt, lập tức gật gật đầu, nhưng, hai người đều không có ý đi lại gần nhau, như trước là một người ở trong phòng, chống tay trên cửa sổ, một người ở ngoài cửa sổ lưng, dựa vào vách tường, hình thành một tấm hình bị cắt ngang, lay động dưới ánh trăng…
Trầm mặc hồi lâu, Ngự Thiên Dung mới mở miệng, “Ngươi muốn làm một việc rất lớn đúng không? Cũng rất nguy hiểm, đúng không?”
Tịch Băng Toàn thật sâu nhìn nàng một cái, không cần hỏi nhiều, hắn cũng biết nàng đã nhìn ra manh mối, nàng tới bây giờ đều không phải đứa ngốc, “Ừm.
Cho nên… Ngươi tạm thời rời xa ta đi!”
“Ha ha, ngươi nói giống hệt như bà ngoại ngươi.
Bà giao ba người Lan Tĩnh cho ta, nhờ ta tìm một bến cảng an toàn để tránh gió chờ các ngươi.”
Sắc mặt Tịch Băng Toàn cứng đờ, trực giác, hắn cho rằng bà ngoại mình không chỉ nói những lời này, “Phu nhân, bà ngoại ta—— “
“Bà đề nghị ta chọn phủ Hộ Quốc tướng quân để tránh gió, mang theo cả bọn Lan Tĩnh, chỉ có nơi đó mới có khả năng chống lại thế lực của Thanh Quốc, đồng thời, cũng là nơi mà ta có thể dễ dàng đi vào.”
“Không được!”
Tịch Băng Toàn không chút do dự cự tuyệt, đến phủ Hộ Quốc tướng quân? Kia không phải là đưa dê vào miệng cọp sao? Tên tiểu tử Nam Cung Tẫn kia đối với nàng như hổ rình mồi, nay nếu chủ động đưa lên thì… “Ta sẽ phái người bảo hộ các ngươi!”
Ngự Thiên Dung nhìn hắn, lắc đầu, “Ngươi hãy dồn hết tinh lực vào đại sự của mình đi! Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, nếu thành công, ngươi sẽ ngồi vào chiếc ghế kia sao?”
Khi hỏi xong câu này, Ngự Thiên Dung rõ ràng nhìn thấy vẻ kiên quyết trên mặt Tịch Băng Toàn, đó là loại biểu tình đã quyết định từ sớm, ha ha, hiển nhiên, nàng hỏi cũng như không, việc mà hắn muốn làm, đương nhiên đã bắt đầu mưu tính từ sớm! Mà một nam nhân bá đạo như hắn, đương nhiên cũng đã nghĩ đến lúc thành công, bản thân sẽ đi lên đế vị!
Ngự Thiên Dung nhẹ nhàng nở nụ cười, cười đến thực ôn nhu, “Ta hiểu, ta sẽ giúp ngươi! Ngươi là người đầu tiên khi ta đến thế giới này —— ha ha, phải nói là sau khi ta mất trí nhớ, ngươi là người đầu tiên có ân cứu mạng ta, thủy chung là ta nợ ngươi, sau lần này, chúng ta coi như thanh toán xong, ngươi không nợ ta, ta cũng không nợ ngươi!”
“Ta —— “
“Đừng ngắt lời ta, ta biết, ngươi không muốn ta đến phủ tướng quân, bất quá, ta nghĩ, nếu ngươi tỉnh táo ngẫm lại cũng sẽ minh bạch rằng đề nghị của bà ngoại ngươi là an toàn nhất.
Ngươi phái người của ngươi đến bảo hộ ta? Đến lúc đó, chỉ sợ các ngươi ngại nhân thủ không đủ, sao còn có thể bảo hộ chúng ta? Mà, Nam Cung Tẫn thì không như vậy, hắn không rơi vào quẫn cảnh như ngươi.”
Tịch Băng Toàn nắm chặt nắm tay, đúng vậy, đề nghị của bà ngoại có lẽ thực chính xác, nhưng, hắn không muốn! Tuyệt không nguyện ý! “Ta sẽ —— “
“Ngươi sẽ phái bao nhiêu người bảo hộ chúng ta? Tử sĩ của ngươi? Hộ vệ của ngươi? Có thể đối kháng đại quân của triều đình sao? Không thể, hơn nữa, ngươi phải giữ lại chủ lực để làm việc, cho nên, sự bảo đảm của ngươi xa xa không bằng hậu thuẫn của Nam Cung Tẫn!”
Tịch Băng Toàn bị nghẹn, đúng vậy, nếu hắn khởi sự, đương nhiên phải lưu lại tuyệt đại bộ phân thực lực, nhưng, nếu phải hy sinh nàng, hắn không thể chấp nhận!
Ngự Thiên Dung nhìn hắn, “So với mối thù của gia đình ngươi, so với mục tiêu của ngươi, ta trọng yếu hơn sao? Hoặc là nói, ngươi sẽ vì ta mà buông tha hết thảy sao?”
Không thể! Đúng vậy, hắn không thể.
Tịch Băng Toàn trầm mặc, hắn chưa bao giờ từng nghĩ tới thứ mà hắn muốn sẽ xung đột với an nguy của nàng! Nay chân chính đặt lên mặt bàn, hắn phát hiện mình do dự.
Đương nhiên, phải buông tha cho nhiều năm cố gắng như vậy, hắn không nỡ! Chính là, hắn phải nghĩ cách để cho hai bên không xung đột!
“Tịch Băng Toàn, tương lai khi ngươi đi lên vị trí kia, giữa chúng ta chỉ có thể là bằng hữu, không khả năng có gì khác, lời này, ta vẫn luôn muốn nói cho ngươi.”
Tịch Băng Toàn nghe vậy, tim suýt ngừng đập, “Vì sao?”
Ngự Thiên Dung nhìn ánh trăng, mơ hồ cười, “Bởi vì phu quân của ta không thể là người có thân phận kia, ta sẽ không trở thành một trong số những nữ nhân của ngươi.”
“Ngươi —— “
“Cho nên ta mới cố ý gây bất hòa với ngươi, không tất cả đều là vì ghi hận ngươi lần đó không cứu ta.”
Thì ra là thế, hắn đã nghĩ vì sao nàng luôn cứ lòng dạ hẹp hòi, gắt gao ghi hận một lần kia, nguyên lai nàng đã đoán được lựa chọn tương lai của hắn, quyết cắt đứt liên hệ lẫn nhau! Thật ác a! “Có phải chỉ cần một người không thể thỏa mãn điều kiện của ngươi, ngươi đều