Bùi Nhược Thần lắc đầu, “Đừng khinh ta là đứa ngốc, khinh công của ngươi nay thắng ta một bậc, ta sẽ không làm chuyện biết chắc sẽ thua.”
“Vậy ngươi muốn thế nào?”
“Cùng ta thành thân a!”
Ngự Thiên Dung trừng mắt, hung hăng nói: “Cút!”
Bùi Nhược Thần lắc đầu, thở dài, “Nữ tử không thể thô lỗ như thế nha! Sẽ bị người khác chán ghét!”
Ngự Thiên Dung lúc rất muốn đạp hắn một phát chết cho rồi.
Nàng vung tay định tung một chưởng đẩy hắn ra, lại bị hắn nắm chặt lấy cổ tay, “Ngự Thiên Dung, đừng phản kháng, ta chỉ cần ngươi nhất thời phối hợp mà thôi, ngươi không phải phải bảo vệ ba tiểu bối của Lan gia đó sao? Ta sẽ giúp ngươi!”
Ngự Thiên Dung sửng sốt, “Ngươi nghe trộm chúng ta nói chuyện?”
Bùi Nhược Thần lắc đầu, “Ta chỉ là trong lúc luyện công, không cẩn thận vừa vặn nghe được mà thôi, ai bảo các ngươi nói chuyện không chịu nhẹ giọng xuống làm chi.
Nếu Tịch phủ mà có vị khách sâu không lường được nào đến, các ngươi đã bị tai ương rồi!”
“Hừ.”
“Thế nào? Điều kiện của ta cũng không kém đi? Tin tưởng ta có năng lực bảo hộ các ngươi.”
Ngự Thiên Dung nhìn hắn, cười cười, “Ta tin, lấy thực lực của ngươi, cộng thêm những người bên cạnh Viên lão, và những người mà ta không thấy, như vậy là đã đủ lắm rồi.”
“Như vậy chúng ta thành giao!”
Ngự Thiên Dung liếc mắt nhìn hắn, “Đừng xem ta là đứa ngốc, ngươi muốn lợi dụng ta làm cái gì?”
“Rất đơn giản a, ngươi chỉ cần trở thành phu nhân của ta là được, yên tâm, cho dù là bên ngoài, ta cũng sẽ cho ngươi thân phận ngang hàng, ít nhất là bình thê.”
“Vì cái gì?”
Bùi Nhược Thần thản nhiên cười, tựa hồ hết thảy sóng gió đều đang bắt đầu hình thành, “Kích thích nàng.”
“Ai? Cốc Vân?” Ngự Thiên Dung tò mò nhìn hắn, “Ngươi không có ngốc đi? Cư nhiên tìm người kích thích lão bà của mình? Ngươi quên là nàng còn đang mang thai hài tử của ngươi sao?”
Bùi Nhược Thần bình tĩnh ngồi, tuyệt không đổi sắc mặt, “Đứa nhỏ kia, có cũng được, không có cũng không sao.”
Ngự Thiên Dung cảm giác như máu của mình bị đông lại, người này cư nhiên có thể đạm mạc nói ra lời như vậy, đứa nhỏ đó chính là con của hắn đó a!
“Ta cần ngươi tới kích thích nàng, sau đó, nàng đương nhiên sẽ có hành động đối phó ngươi, mà ta sẽ bảo hộ ngươi, như thế nàng sẽ càng thêm ra sức đối phó ngươi, mà ta có thể từng bước một dụ ra thế lực sau lưng nàng để tiến hành đả kích!”
Gì? Con rể muốn đấu với nhạc phụ? Vì sao a? Ngự Thiên Dung rất là hoang mang, “Cốc gia đối với ngươi chẳng lẽ có cái gì bất lợi?”
Bùi Nhược Thần mặt không đổi sắc nhìn nàng, “Đương nhiên là bất lợi nên ta mới đối phó!”
“Hừm, vậy ngươi còn lấy về nhà làm gì? Biết rõ là kẻ địch mà còn cưới, thật sự là bội phục ngươi!”
“Ngươi cho là ta không cưới, hắn sẽ không có cách tặng người đến bên cạnh ta sao? Hừ, nếu hắn muốn đưa, ta khiến cho hắn đau lòng một ít, đưa một lỗ một, không phải càng thú vị sao?”
Ngạch… Phúc hắc!
Khoan đã, vậy đứa nhỏ kia thì làm sao bây giờ a? Ngự Thiên Dung nhìn hắn, “Ngươi thực không cần đứa nhỏ kia? Đó là cốt nhục của ngươi đó a, tục ngữ nói, hổ độc không thực tử!”
Bùi Nhược Thần lạnh lùng đảo mắt nhìn nàng, “Chẳng lẽ ta bị kẻ khác kê đơn, thân thể bị nhiễm bẩn, sau đó lại vì nàng có hài tử của ta mà ta phải chịu trách nhiệm?”
A?
Có ý tứ gì? Không thể nào! Hắn bị Cốc Vân kê đơn?
Vì sao nàng cảm thấy ánh mắt hắn hình như có chút oán độc a? Ách, nàng lúc trước là dạy Cốc Vân làm thế nào để chiếm cảm tình của nam nhân mình, nhưng, đó đều là dùng tâm nha, nàng đâu có nói cái gì phải dùng dược, còn dùng ám toán nữa!
Bùi Nhược Thần nhìn thần sắc của nàng, khẽ cười nói: “Nghe nàng nói là ngươi dạy nàng!”
Gì gì? Ngự Thiên Dung nga ngốc cả người, nàng không có dạy ai đi ám toán người khác nha?
“Nàng nói, ngươi dạy nàng làm thế nào để ta hạ thấp phòng bị, làm thế nào để ta thay đổi thái độ với nàng —— “
“Thì đó, đó là ta dạy, nhưng là ta không có —— “
“Sau đó, khi ta hạ thấp phòng bị liền bị nàng hạ dược!” Bùi Nhược Thần cười đến thập phần sáng lạn, sáng lạn đến độ Ngự Thiên Dung cảm thấy ánh trăng mông lung đều thất sắc!
Ngự Thiên Dung lắc đầu, lắc kịch liệt như trống bỏi, “Ta không có, không có nói như vậy a!”
“Hừ, không có? Không có phương pháp mà ngươi dạy, ta sao lại có cái nhìn khác với nàng, tuy rằng chỉ có mới thấy đổi mới được một chút, lại khiến ta bị nữ nhân thiết kế hãm hại!”
Lại, ách, giống như bản tôn thân thể này cũng từng bởi vì trúng dược mà phát sinh quan hệ với hắn, sau đó còn sinh ra Duệ Nhi! Ách, nay, giống như lịch sử định diễn lại… “Không, không phải, không đúng, trước kia và hiện tại không giống nhau a! Quan hệ lúc trước thì khác, nay, ngươi và nàng là vợ chồng, vợ chồng đó a… Mà giữa vợ chồng, thì, cái kia, là nghĩa vụ săn sóc lẫn nhau!”
“Nghĩa vụ?”
“Đúng vậy, khụ khụ, chính là, ngươi vốn nên chiếu cố nàng, ừm, chuyện phòng the đương nhiên cũng là một trong số đó.
Cho nên, ngươi cũng không thể toàn trách người khác, nếu không phải ngươi khiến người ta muốn tìm bất mãn, nàng sao lại dùng biện pháp ám toán đó?” Ngự Thiên Dung càng nói càng cảm thấy mình rất có lý, đúng vậy, luật hôn nhân Trung Quốc có ghi quy định vợ chồng là phải có nghĩa vụ chiếu cố lẫn nhau! Mà chiếu cố a, đương nhiên bao gồm sinh lý và tâm lý!
Khụ khụ, tuy rằng, chuyện này có hơi tế nhị, bất quá vẫn có thể lý giải.
Bùi Nhược Thần nhìn chằm chằm nàng, giống như nhìn thấy một sinh vật tân kì, nữ nhân này, rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Nói những lời này mà mặt nàng sao không đỏ gì hết vậy?
“Khụ khụ, thế nào, ngươi không biết là giữa vợ chồng hẳn là nên thông cảm lẫn nhau sao?” Ngự Thiên Dung thật ra cũng có chút xấu hổ, nói thế nào thì tư tưởng giữa hai người bọn họ vẫn có bất đồng, muốn một nam nhân cổ đại chấp nhận tư tưởng hiện đại kia thật không dễ dàng.
Bùi Nhược Thần thấy nàng không được tự nhiên, lo lắng trong lòng chợt tiêu tán đi một chút, hắ nkhẽ cười nói: “Hẳn là như vậy, nhưng cũng phải nhìn xem đó là kiểu vợ chồng gì.
Ta và nàng vốn là kẻ địch, ngươi chen vào quấy rối như vậy, thật khiến ta khó xử a! Ta nói không cần đứa nhỏ thì ngươi bảo ta nhẫn tâm, vậy ngươi nói đi, nếu là ngươi, phải cùng kẻ địch nuôi con, cảm thấy thoải mái sao?”
“Ách —— này, ưm… Ta, ta —— ta lại không có bảo nàng làm như vậy, hơn nữa, ai biết ngươi lại đi cưới con gái của kẻ địch a! Muốn trách chỉ có thể trách chính ngươi!”
“Nga, nói một tiếng không biết là có thể che dấu sai lầm của mình sao?”
Ngự Thiên Dung bị Bùi Nhược Thần nhìn trừng trừng đến đầu óc muốn hôn mê.
Nàng rất oan uổng a, nàng làm sao đoán được Cốc Vân sẽ là kẻ thù của hắn, càng không biết Cốc Vân sẽ kê đơn a! Giờ bị Bùi Nhược Thần khảo vấn, nàng ngay cả chuyện của Tịch Băng Toàn đều quên mất ở chân trời nào.
Hiện giờ trong lòng chỉ còn biết kêu một tiếng nghẹn khuất a!
“Thôi, việc đã đến nước này, ta cũng không thể xử lý ngươi thế nào, bất quá, ngươi ít nhất cũng phải chịu trách nhiệm đi?” Bùi Nhược Thần hạ thấp ngữ khí, tựa hồ có chút buông lỏng.
Ngự Thiên Dung xấu hổ cười cười, “Ngươi muốn thế nào?”
“Đơn giản a, vừa mới nói đó, ngươi gả cho ta, giúp ta dẫn xà xuất động!”
“Không được!” Ngự Thiên Dung vẫn không chút do dự cự tuyệt, cho dù nàng thừa nhận chính mình có lỗi, nhưng, nàng cũng đâu đích thân phạm tội, nàng là bị liên lụy nha!
Bùi Nhược Thần thở dài, “Luôn mồm bảo ta chịu trách nhiệm, chính ngươi lại không chịu trách nhiệm, như thế làm sao có thể khiến người ta tin lời của ngươi?”
“Hừ, đây là hai chuyện khác nhau, không thể nói lẫn lộn như vậy.”
Bùi Nhược Thần nhún nhún vai, “Vậy ngươi muốn thế nào?”
Ngự Thiên Dung buồn rầu hồi lâu, mới nhẹ giọng đề nghị: “Ta thấy, không bằng nhìn xem Cốc Vân đối với ngươi có thực lòng không, nếu nàng thật sự thích ngươi, nguyện ý vì ngươi mà buông tha cho ân oán gia tộc, như vậy, các ngươi liền làm một đôi vợ chồng ân ái đi! Đứa nhỏ kia, đương nhiên cũng là chuyện vui cho cả nhà —— “
“Ngây thơ! Có đôi khi ta thực cảm thấy ngươi đúng là đồ ngốc!” Bùi Nhược Thần trực tiếp đổ xuống một chậu nước lạnh.
Ngự Thiên Dung ngậm miệng, bất mãn trừng mắt liếc nhìn người bên cạnh một cái, người này cũng quá lãnh tình, không thể lui một bước được sao! “Vậy ngươi muốn thế nào?”
“Kẻ đáng chết vẫn là nên chết thì hơn! Ta không thích lưu lại hậu hoạn cho bản thân!”
“Nhưng mà, đó là con của ngươi nha!”
Bùi Nhược Thần thản nhiên liếc xéo Ngự Thiên Dung một cái, trầm mặc một hồi, bỗng nhiên chậm rãi nói: “Trước kia, ta cũng định giết các ngươi.”
Ngạch! Ngự Thiên Dung cảm giác cổ mình bỗng lạnh toát, nguy hiểm thật, nếu hắn sớm giết bản tôn thân thể này, vậy nàng còn có cơ hội xuyên không trọng sinh một lần sao?
Thực âm hiểm!
“Thế nào, sợ hãi?”
Ngự Thiên Dung lắc đầu, “May mắn, nếu mà ngươi giết —— ta, nay vốn không có ta hiện nay, cũng vốn không có hợp tác rồi!”
“Nói được cũng phải, cho nên, ta cũng thấy giữ ngươi tốt hơn!”
Ngự Thiên Dung thở dài, “Chuyện của Cốc Vân, chính ngươi tự quyết định đi, đó là chuyện nhà của ngươi, ta sẽ không can thiệp, cũng không muốn dính vào.” Dứt lời, nàng liền nhắm mắt lại ngủ, mặc kệ nó, dù sao hắn cũng chỉ là muốn lợi dụng mình! Nàng mới không thèm đi quan tâm hắn đâu!
Bùi Nhược Thần nhìn nữ nhân bên cạnh, khẽ lắc đầu, nữ nhân như vậy, sao có thể khiến người ta thích a? Vậy mà tên Phượng Hoa đó lại coi trọng nàng, còn muốn hô to gọi nhỏ với mình! Ha ha, thú vị! Hắn thích trò chơi lần này, một bên là đồng bọn hợp tác nhiều năm, đều thưởng thức lẫn nhau, lại cùng có lập trường bất đồng, nay còn có liên lụy với cùng một nữ nhân, vở kịch này đúng là không tệ!
Nghĩ lại, nhân sinh khổ đoản, tìm nhiều chuyện vui để làm cũng không sai!
“Nguy rồi!” Bỗng nhiên, Ngự Thiên Dung giật mình nhảy dựng lên, nhanh chân chạy biến đi.
Bùi Nhược Thần ngơ ngác đuổi sát theo sau, nữ nhân này lại điên lên cái gì rồi?
Đuổi theo một hồi, hắn có chút sáng tỏ, xem ra nàng là muốn trở về Tịch phủ, định nói chuyện gì với Tịch Băng Toàn sao?
Ngự Thiên Dung vừa trở lại Tịch phủ, liền lắc mình đi vào tòa viện của mình, gõ cửa một căn phòng, “Triển Cảnh!”
“Phu nhân.”
Nàng vừa lên tiếng, Triển Cảnh liền chạy ra, xem ra là mặc nguyên quần áo mà ngủ, hơn nữa ngủ không quen, thậm chí là không có ngủ.
“Triển Cảnh, chúng ta