Lôi Chí Tôn vừa giao thủ với Phượng Hoa, vừa chú ý động tĩnh bên này, nghe đến đó nhịn không được hừ lạnh một tiếng, “Triển tiểu tử, ngươi cho là ngươi muốn giải quyết là có thể giải quyết? Nếu không làm vừa lòng khuê nữ của ta, ngươi mơ tưởng trốn thoát!”
“Như vậy, ý của Lôi tiền bối thế nào?” Triển Cảnh lúc này đã có chút tức giận, Lôi Chí Tôn hành động thế này chẳng phải là ép người quá đáng đó sao! Tại Bách Thú Vực Sâu, hắn rõ ràng đã nói từ nay về sau hai bên không ai nợ ai, hắn cũng đã cam nguyện bị Lôi Thiên Kiều đâm một kiếm, nay thật vất vả chờ phu nhân trở lại, bọn họ lại đến quấy rối!
Lôi Chí Tôn mắt sáng như đuốc, “Kia phải hỏi khuê nữ của ta muốn thế nào! Các ngươi dám làm tổn thương khuê nữ bảo bối của ta, trước hết phải để ta giáo huấn một phen rồi hẵng thảo luận giải quyết như thế!”
Ngự Thiên Dung nhìn bộ dáng kiêu ngạo kia của lão, mỉm cười, “Vị đại thúc này nói cũng phải, ai có nắm đấm mạnh hơn thì nói chuyện mới có khí thế! Được thôi, Hạ Duyệt, ngươi mau lên giúp Phượng Hoa một phen đi, Hội Họa Viên chúng ta là hậu bối, nếu chỉ để một hậu bối đi nghênh đón một lão tiền bối thì quả thật rất không coi trọng khách!”
Hạ Duyệt sảng khoái đáp ứng, rút kiếm gia nhập vòng chiến, hắn vốn không có tư tưởng quyết chiến công bình, dù sao hắn cũng là sát thủ, mà sát thủ a, chỉ chú ý mục đích, mục đích một khi đạt tới, nhiệm vụ liền hoàn thành!
Lôi Thiên Kiều phẫn nộ nhìn Ngự Thiên Dung, “Ngươi vô sỉ, cư nhiên tưởng lấy nhiều đánh ít!”
Thiên Dung nhìn nàng mỉm cười, “Lôi cô nương, ta đây chính là tôn trọng phụ thân của ngươi a! Nếu hai hộ vệ không đủ, ta còn có thể để Triển Cảnh gia nhập.
Ta nghĩ, bối phận của cha ngươi dù cao đến đâu, có ba người tiếp đãi cũng nhất định đủ phân lượng!”
“Vô sỉ!”
Ngự Thiên Dung từ đầu đến cuối đều khinh thường để ý Lôi Thiên Kiều, bất quá, thấy nàng ta tức giận như vậy, không khỏi hảo tâm giải thích: “Lôi cô nương, ngươi có phải đã nói sai gì rồi không, cái gì là vô sỉ? Ngươi biết? Triển Cảnh đã nói thẳng rằng hắn không thích ngươi, ngươi còn dây dưa không ngớt, thậm chí còn bảo cha ngươi ra mặt, định dùng vũ lực bức bách Triển Cảnh khuất phục, thế này gọi là gì? Chẳng lẽ là có đạo lý? Cái này không tính là vô sỉ sao?
Cha ngươi tự cao rằng bản thân võ công cao cường, y thuật cao minh, muốn tùy ý uy hiếp người của Hội Họa Viên ta, cái này gọi là gì? Thị cường lăng nhược*, đạo lý này, ngươi có biết không? Chẳng lẽ ngươi định nói với ta, khi ngươi gặp phải một kẻ muốn giết ngươi, ngươi nhìn ra rằng nếu một chọi một sẽ thua, nhưng vẫn muốn đi chịu chết, mà không để thân nhân bằng hữu ra tay cứu trợ? Buồn cười, các ngươi có thể ra tay với, ta vì cái sao không thể hợp sức đánh trả các ngươi?”
* Thị cường lăng nhược = Ỷ mạnh hiếp yếu
“Ngươi —— “
Lôi Thiên Kiều bị nghẹn nói không ra lời, nàng tuyệt không đồng ý cách nói của Ngự Thiên Dung, nhưng nàng lại tìm không ra lời phản bác! Cơn nghẹn này làm ngực nàng bức bối đến phát đau! Lần đầu tiên trong đời, nàng hận không thể giết người nọ trăm ngàn lần, Ngự Thiên Dung này thật sự là rất đáng giận!
Ánh mắt Ngự Thiên Dung đã không còn ở trên người Lôi Thiên Kiều, nàng nhìn ba người đánh nhau ở phía trước, hiển nhiên, Lôi Chí Tôn võ công rất cao, vừa rồi mình đánh ba dời ba chưởng của lão sang bức tường, khiến cho cả bức tường làm bằng gạch đúc đều bị dập nát, khi đó, phỏng chừng lão còn chưa dùng tới một nửa lực đạo!
Phượng Hoa cũng không còn che dấu võ công, toàn lực liên thủ cùng Hạ Duyệt, dù thế cũng chỉ đánh ngang tay với Lôi Chí Tôn! Ai… kẻ mạnh còn có kẻ mạnh hơn a!
“Phu nhân, ta cũng ra tay đi!” Triển Cảnh rất không thoải mái nhìn cảnh chiến đấu trước mắt.
Chuyện này là do hắn rước phiền toái về, hắn hảo tâm muốn giúp phu nhân, kết quả không những không giúp được, còn đưa tới một cái họa thủy!
Ngự Thiên Dung lắc đầu, “Không cần, ta thấy bọn Phượng Hoa có thể ứng phó!”
Nói xong lại nhìn Lôi Thiên Kiều dưới mặt đất một cái, bỗng nhiên đằng hắng mấy tiếng lấy hơi, “Khụ khụ, Lôi tiền bối a, ngươi mà đánh tiếp nữa thì cái mạng nhỏ của bảo bối khuê nữ nhà ngươi sẽ không còn đâu đó nha!”
Lôi Chí Tôn trong lòng hoảng hốt, nhìn về phía Lôi Thiên Kiều, “Khuê nữ, con thế nào?”
Lôi Thiên Kiều tức giận trừng mắt nhìn Ngự Thiên Dung, muốn nói lại bỗng nhiên bị nghẹn, ho khan một cái.
Điều này khiến Lôi Chí Tôn cảm thấy nữ nhi nhà mình sắp trụ không được, vội vàng bứt ra, chạy vội đến bên cạnh Lôi Thiên Kiều, thật cẩn thận nâng dậy, “Khuê nữ, con thế nào?”
“Khụ khụ —— khụ khụ… Cha, con… con không sao!”
Lôi Chí Tôn làm sao mà tin a, vội vàng bắt mạch, hồi lâu sau mới trầm tĩnh lại, “Cũng may, không phải chấn thương gì lớn, phụ thân cho con ăn hai viên thuốc, nghỉ ngơi hai ngày thì tốt rồi, đừng lo lắng!”
“Cha, con không sao, nhưng, nữ nhân này ——” nàng đưa tay chỉ vào Ngự Thiên Dung, phẫn hận nói: “Nàng rất ác độc, cha, cha phải giúp con giết nàng giải giận!”
“Được, được, yêu cầu của con gái cưng, phụ thân nhất định thỏa mãn!”
Vựng, từ phụ cũng sinh ra bại nhi* a! Ngự Thiên Dung không nói gì nổi nhìn hai cha con bọn diễn màn phụ tử tình thâm, bất quá nghe người ta muốn giết mình, ánh mắt của nàng trầm xuống vài phần, vẫn như trước không mở miệng.
* Câu gốc là “từ mẫu bại nhi” = mẹ chiều con thì con sẽ hư.
Giờ thì là “từ phụ bại nhi” = cha cưng chiều con, con cũng hư.
Lôi Chí Tôn nhìn Ngự Thiên Dung, có chút tiếc hận nói: “Vị phu nhân này, thật ngại quá, khuê nữ nhà ta muốn ngươi chết, mong ngươi hãy bao dung a, ta làm phụ thân cũng thực rất khó xử!”
Mẹ nói, bảo người ta đi chết, còn ra vẻ là mình ủy khuất lắm, đúng là cực phẩm! Ngự Thiên Dung nhìn lão, nhịn không được nở nụ cười, “Vậy a, các ngươi xác định muốn trở thành tử địch với chúng ta?”
Lôi Chí Tôn thấy trong mắt Ngự Thiên Dung đầy vẻ tàn nhẫn, lão chân thực cảm nhận được, nếu lão trả lời là phải, như vậy bọn họ và Hội Họa Viên này thực sự sẽ trở thành tử địch! “Ngự phu nhân, ta cũng không muốn làm khó dễ ngươi, nể tình tên Độc Quái kia, ta sẽ giơ cao đánh khẽ một lần, chỉ cần ngươi nhường lại tên tiểu tử Triển Cảnh này! Thế nào?”
“Ha ha, thực có lời a! Vô thanh vô tức định lấy đi một hộ vệ của ta.”
Sắc mặt Lôi Chí Tôn trầm xuống, “Không đồng ý?”
“Đương nhiên, trừ phi Triển Cảnh tự nguyện, nếu không, ai cũng đừng nghĩ uy hiếp hắn, cũng đừng nghĩ sẽ uy hiếp được bất cứ người nào trong Hội Họa Viên của ta!”
“Hảo, có cốt khí!”
Ngự Thiên Dung uống cạn ly trà, sau đó chậm rãi đứng lên, “Hiếm khi có khách quý đến, để ta tự mình chiêu đãi đi!”
“Phu nhân!” Ba người Phượng Hoa đồng thời gọi nàng lại.
Triển Cảnh ảo não nhìn thoáng qua cha con Lôi Chí Tôn, “Phu nhân, việc này là vì ta mà xảy ra, để ta giải quyết là được!”
Phượng Hoa tặc cười xấu xa nói: “Phu nhân, mới thế đã dễ dàng ra tay, như vậy không phải đã hạ thấp giá trị con người sao!”
“Đúng vậy, phu nhân, để ba người chúng ta phụng bồi Lôi tiền bối đi!”
Nhìn ba người lần lượt đòi xuất đầu, nhất là vẻ quan tâm không chút che dấu trên mặt Triển Cảnh, lòng Lôi Thiên Kiều như thắt lại, hấn ý đối với Ngự Thiên Dung cũng tăng thêm vài phần!
“Ai nha nha, ai nha nha, đây là có chuyện gì a? Sao cả đám đều như gà chọi nhìn nhau vậy a? Làm sao vậy, làm sao vậy?” Đi cùng với một giọng nói khàn khàn, một bóng người đột nhiên hiện tới, bay xuống giữa mọi người.
“Sư phụ!” Triển Cảnh có chút kinh hỉ hô lên.
Độc Quái vỗ vỗ áo của mình, có chút kinh ngạc nhìn Triển Cảnh, “Ôi, tiểu tử, vết thương trên người ngươi lành rồi à, tâm tình cũng tốt lắm? Thấy sao có vẻ rất có sức sống a? Không giống a!”
Lại nhìn sang thấy Ngự Thiên Dung đứng đó, hắn trừng lớn mắt, “Này, này —— ta không nhìn lầm đi, này không phải… Sao lại thế này? Các ngươi không phải nói ——” bỗng nhiên, Độc Quái trừng mắt, “Phượng Hoa, tên tiểu tử này, cút lại đây nói rõ ràng cho ta, thế này là thế nào?”
Phượng Hoa cười hì hì nhìn hắn, “Thế nào, ngươi không vui khi thấy phu nhân trọng sinh sau kiếp nạn sao?”
Độc Quái gãi gãi đầu, “Không phải, chính là ——” kéo dài âm điệu, hắn bỗng nhiên lủi đến, kéo xuống tấm mạn che đầu của Ngự Thiên Dung, động tác rất nhanh, nhanh đến độ không kịp ngăn cản!
Mái tóc trắng xóa cứ như vậy xõa tung bay ở không trung, dưới ánh mặt trời,