Lôi Chí Tôn thấy con gái mình bị khinh bỉ, liền định tóm Triển Cảnh trở về, lại bị Độc Quái ngăn lại: “Lôi lão nhân, việc hôm nay tạm thời ngừng ở đây đi, Hội Họa Viên còn có khách khác phải tiếp đãi.”
“Hừ, khách gì mà bắt chúng ta phải nhượng bộ, không được, hôm nay, dù thế nào cũng phải cho ta một câu trả lời vừa lòng, bằng không, ta sẽ không bỏ qua!”
“Ồ, vậy sao? Không biết phải làm thế nào thì Lôi Thần Y mới bằng lòng bỏ qua a?”
Thanh âm lạnh lùng truyền đến, đánh gãy lời Lôi Chí Tôn.
Lôi Chí Tôn và Lôi Thiên Kiều đồng thời xoay người nhìn về phía người tới, thấy rõ người tới là ai, cả hai cùng kinh ngạc kêu lên, “Nam Cung Tẫn!”
“Ha ha, trí nhớ hai vị thật tốt, đã vài năm trôi qua, còn nhớ một tiểu bối như ta, thực là vinh hạnh!”
Sắc mặt Lôi Thiên Kiều đột nhiên trắng xoát, khi nhìn sang Lôi Chí Tôn, thân thể nhịn không được run lên, “Phụ thân!”
Lôi Chí Tôn ôm lấy con gái, trấn an: “Đừng lo, có phụ thân ở đây, không ai dám đả thương con!”
Ngự Thiên Dung thấy vậy rất ngạc nhiên, hình như hai cha con họ Lôi này thập phần kiêng kị Nam Cung Tẫn? Vốn tưởng làm mặt lạnh với Nam Cung Tẫn, nay quyết định xem diễn trước tính sau.
Vừa thấy Nam Cung Tẫn, sắc mặt Phượng Hoa lại không tốt, bất quá cũng không biểu lộ cái gì.
Lôi Chí Tôn nhìn Nam Cung Tẫn, “Ngươi tới làm gì?”
“Ta? Lôi Thần Y, chẳng lẽ nữ nhi của ngươi không có nói cho ngươi, Ngự Thiên Dung là phu nhân của ta?”
Lôi Thiên Kiều nghe vậy giận dữ, “Bọn họ đều nói là ngươi tự mình hạ lệnh đuổi nàng khỏi nhà, bởi vì nàng phóng đãng vô sỉ, tâm địa rắn rết! Giữa các ngươi hiện tại không còn quan hệ gì!”
“Là ai nói cho ngươi?” Nam Cung Tẫn lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt mang theo một chút sát khí.
Lôi Thiên Kiều không kiềm được, trốn sau lưng Lôi Chí Tôn, “Dân chúng trong kinh thành Ly Quốc đều biết chuyện này.”
Nam Cung Tẫn siết chặt nắm tay, ánh mắt lãnh liệt đảo qua Lôi Thiên Kiều, trong lòng lại thầm bất đắc dĩ.
Sau khi hắn biết được chân tướng, hắn đã cho người âm thầm đi làm sáng tỏ lời đồn này, nhưng vẫn còn không ít ác ngôn ác ngữ nhằm vào Ngự Thiên Dung.
Lôi Chí Tôn nhìn vẻ mặt Nam Cung Tẫn, không khỏi cười lạnh, “Thế nào, Hộ Quốc tướng quân giờ lại luyến tiếc nữ nhân do chính mình vứt bỏ?”
“Hừ, chuyện của ta còn không tới phiên các ngươi đến chỉ trỏ, hôm nay các ngươi định đi, hay là không đi?”
Lôi Chí Tôn trợn trừng mắt nhìn Nam Cung Tẫn, trên đời này không có vài người dám ăn nói với lão như vậy, nhưng tiểu tử này lại chính là một trong số những kẻ dám làm! Còn là kẻ đã không đem lão đặt vào mắt từ vài năm trước! Khổ nỗi, lão thực kiêng kị hắn.
Không biết Lôi Thiên Kiều nghĩ tới chuyện cũ gì, sắc mặt không chỉ trắng bệch, còn có chút xanh mét, tựa hồ trong lòng đang chịu đựng dày vò, “Phụ thân, chúng ta đi nhanh đi!”
Lôi Chí Tôn nhìn sắc mặt nữ nhi, trùng trùng thở dài, “Được, hôm nay tạm dừng ở đây!”
Đi được vài bước, lão lại xoay người nói với Ngự Thiên Dung: “Ngự Thiên Dung, ngươi đã là nữ nhân của Nam Cung Tẫn, như vậy càng nên buông Triển Cảnh ra, hắn đi theo ngươi sẽ không có ngày lành! Cùng một chỗ với con gái cưng của ta, ít nhất còn có thể làm một đôi vợ chồng bình thường, hòa hòa khí khí sống cả đời! Nếu ngươi còn tiếp tục giữ hắn, chính là hại hắn!”
Ngự Thiên Dung lạnh lùng nhìn bọn họ rời đi, ai nói nàng là nữ nhân của Nam Cung Tẫn? Hừ, nhàm chán! Người các ngươi sợ, chưa chắc ta đã sợ đâu!
Cha con Lôi Chí Tôn rời đi, lại tới một cái phiền toái còn lớn hơn, Ngự Thiên Dung lạnh lùng nhìn Nam Cung Tẫn, “Không biết Hộ Quốc tướng quân đại giá quang lâm có gì chỉ giáo?”
Nam Cung Tẫn có chút đau đầu nhìn nàng, “Không có việc gì lớn, chính là tới tìm ngươi đi Thiên Trúc một chuyến.”
Thiên Trúc? Ngự Thiên Dung khó hiểu nhìn hắn, nàng không có nghe sai đi? Vô duyên cớ vô cớ cư nhiên tìm nàng?
Nam Cung Tẫn bất đắc dĩ nhìn nàng, đi lên vài bước, thấp giọng nói: “Xem ra ngươi thật sự đã quên, cứ mỗi năm năm chúng ta phải đến bái tế nơi đó của Thiên Trúc, đây là chuyện lớn Ly Quốc, chúng ta là người bị tuyển chọn, mặc kệ chúng ta có phải vợ chồng hay không, đây đều là chức trách của chúng ta.”
Gì? Người bị tuyển chọn? Lời này sao nghe giống lời thầy tướng số nói vậy? Ngự Thiên Dung trừng mắt nhìn, “Ta làm thế nào biết lời ngươi nói là thật? Cho dù là thật, ta cũng không muốn đi, ngươi thích đi thì tự mình đi đi!”
Nam Cung Tẫn ngạc nhiên nhìn nàng, “Ngươi quên đúng là thực sạch sẽ, ngay cả bí sự của Ly Quốc cũng quên? Đây là thánh chỉ, tự ngươi xem đi!”
Ngự Thiên Dung nhận lấy tấm vải vàng, thật ngại quá, ở trong mắt nàng nàng, thánh chỉ chính là một tấm vải vàng.
Mở ra đến cẩn thận xem, Ngự Thiên Dung càng xem càng mờ mịt, càng xem càng choáng váng.
Phượng Hoa đưa tay lấy thánh chỉ, sau khi xem xong, mày cũng nhăn lại, ánh mắt nhìn Nam Cung Tẫn cũng thêm một phần nghiền ngẫm.
Chuyện mà Ngự Thiên Dung quên, thực ra hắn cũng biết.
Nếu không phải là trọng thần của Ly Quốc thì không thể biết chuyện này, hơn nữa, người được chọn luôn được giữ bí mật.
Cho nên, người bình thường căn bản không biết chuyện này, cho dù biết, cũng không nhất định biết người được chọn là ai.
Cũng như hắn vẫn biết có việc này, lại không rõ lắm rốt cuộc người được chọn là ai, thật không ngờ lại là hai người bọn họ.
“Có thể cự tuyệt không?” Ngự Thiên Dung thực không vui.
Nam Cung Tẫn nhún nhún vai, “Lời này ngươi tự đi nói với Hoàng Thượng, hoặc là hỏi người bên cạnh ngươi một chút, việc này có thể cự tuyệt hay không.”
Ngự Thiên Dung nhìn sang Phượng Hoa, “Ngươi có biết việc này không?”
Phượng Hoa gật gật đầu, “Việc này không thể từ chối, lần này phu nhân không thể không đi một chuyến!”
“Khỉ thật, ta vừa mới về nhà, còn chưa được yên ổn bao lâu lại bắt ta đi, thật đáng giận!” Ngự Thiên Dung bất mãn nhìn Nam Cung Tẫn, “Ta nói, Hộ Quốc tướng quân a, ngươi có thể thỉnh Hoàng Thượng mau chóng tuyển một người khác không?”
Nam Cung Tẫn không nói gì nổi, nếu chuyện chọn người đơn giản như vậy, còn cần tới nàng lên tiếng sao? Nếu được thì hắn đã sớm đổi người! “Nửa tháng sau khởi hành, ngươi chuẩn bị đi!”
“Ê, khoan đã, chỉ có hai người chúng ta đi? Có thể dẫn theo người hỗ trợ không?”
Nam Cung Tẫn quay đầu liếc nhìn nàng một cái, “Có thể, bất quá, ngươi tốt nhất nên mang theo người lợi hại một chút, bằng không, đi theo cũng chỉ là trói buộc, thậm chí chịu chết!”
“Vì sao?”
“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Nam Cung Tẫn nói xong liền bỏ đi một mạch, sạch sẽ lưu loát rời đi, lần này không có một chút dây dưa!
Ngự Thiên Dung tò mò nhìn bóng dáng hắn, “Phượng Hoa, ngươi nói hắn có phải hình như có điểm khác thường không?”
“Phu nhân, đây là đại sự, cho dù hắn muốn gây sự với ngươi, cũng sẽ không vào lúc này.”
Đại sự? Không cần thiết đi!
Phượng Hoa nhìn bộ dáng nàng như vậy, liền biết nàng không để chuyện này ở trong lòng, thở dài, “Phu nhân, ta nghĩ ta cần phải giải thích cho ngươi một ít lai lịch của chuyện này.
Thiên Trúc có một nơi cực kì phồn thịnh, nhưng không phải là nhân loại phồn thịnh, mà là nơi chim bay cá nhảy phồn thịnh.
Ở sâu trong tận núi rừng đó, có một thành nhỏ, bên trong tòa thành có dựng ba tòa bảo tháp bằng ngọc thạch của Tam Đại Quốc*.
Các đế vương khai quốc nhiều đời đều rất xem trọng nơi này.
Mặc kệ là gia tộc trở thành hoàng đế, họ có thể giết các khai quốc công thần của tiền triều, cũng có thể giết con cháu đế vương của tiền triều, nhưng sẽ không động đến những người có liên hệ đến nơi đó, nhất là những người được tuyển chọn đi bái tế.
Bởi vì nơi đó liên quan đến vận mệnh một quốc gia.
Mặc kệ là ai làm quốc vương, nếu không có người đến bái tế, nước đó chắc chắn sẽ gặp phải tai họa cuồn cuộn không ngừng, thiên hạ lê dân bá tánh sẽ bị vây trong nước sôi lửa bỏng, khổ không nói nổi!”
* Tam Đại Quốc gồm Ly Quốc, Thanh Quốc và Mạnh Quốc.
Ly Quốc là nước mà Ngự Thiên Dung đang sống, Thanh Quốc là nước mà Tịch Băng Toàn đang làm Hầu gia.
Mạnh Quốc là nước còn lại, sát biên giới Thiên Trúc.
Trong truyện, tính từ đầu đến giờ, chi tiết về Mạnh Quốc khá ít.
Đây là nơi có lần Duệ Nhị bị đám người áo đỏ bắt cóc, chuẩn bị dẫn sang đó.
Đây cũng là nơi Mạc Đào, sư phụ của bản tôn Ngự Thiên Dung, đang ở khi Hoài Ngọc phu nhân gửi thư gọi về khám bệnh cho Ngự Thiên Dung.
“Thần kỳ như vậy? Là thật hay giả?”
“Là thật.
Có một lời đồn của thế hệ trước, Mạnh Quốc, năm mươi năm trước, không biết vì sao không chọn ra người đến bái tế, sau đó liên tiếp năm năm, Mạnh Quốc bị thiên tai không ngừng, quốc chủ của Mạnh Quốc khổ không nói nổi, cuối cùng phải đến mượn lương thảo của Ly Quốc, mới miễn cưỡng chống đỡ được cục diện.
Sau đó, khi lần bái tế kế tiếp đến, bọn họ rốt cuộc tuyển ra người thích hợp, thành tâm bái tế, đến lúc đó mới khôi phục phồn vinh, giảm bớt thiên tai.
Từ đó trở đi, không một nước nào dám chậm trễ việc này.
Giữa Tam Đại Quốc vì vậy cũng hình thành một quy củ bất thành văn, mặc kệ là xảy ra náo động gì, tuyệt không lan đến người bái tế, bằng không sẽ khiến cho cả nước công phẫn.
Lại nói, bởi vì bái tế là chuyện trọng đại, nên chỉ có hai đại gia tộc do đế vương và người chưởng quản chọn lựa mới biết.
Hai đại gia tộc này phải không màng danh lợi, vô ưu vô cầu, lòng mang thiên hạ.
Như vậy, đối với đế vương mới không có ảnh hưởng, đối với quốc gia cũng không có ảnh hưởng.
Bọn họ làm việc chỉ vì an nguy cho quốc gia, về phần đế vương là ai, bọn họ không cần để ý.”
Ngự Thiên Dung nghe xong, thầm cảm thán, việc này thật đúng là thần kỳ a! Chẳng lẽ thế giới này thật sự có thiên phạt a? “Vậy, làm thế nào tuyển ra người đi bái tế?”
Phượng Hoa nhìn nàng một cái, “Nghe nói là chọn người có thiên phú dị linh! Nam Cung Tẫn được tuyển, hơn phân nửa là do hắn có được thanh Thiên Hạt Kiếm! Về phần ngươi, ta cũng không biết.
Thật sự nhìn không ra ngươi có thiên phú dị linh gì!”
Ách! Cái tên này nha, kể chuyện xưa mà cũng phải đạp nàng một cái! Ngự Thiên Dung bĩu môi, “Ta cũng đâu có thèm!”
“Còn có một chuyện phải nói cho ngươi, vì đề phòng vạn nhất, mỗi quốc gia đều tận lựa chuẩn bị thêm người thích hợp, để ngừa phát sinh chuyện bất trắc, sau đó căn cứ thời điểm tuyển ra mà phái người đi bái tế.”
“Ồ, là như vậy a, thật sự là huyền diệu!” Ngự Thiên Dung cảm thấy mình như đang nghe chuyện thần thoại, nghe xong, chỉ muốn ngủ!
“Phu nhân, ngươi có phải là đem chuyện ta vừa mới nói thành gió thổi bên tai?” Giọng nói lành lạnh của Phượng Hoa truyền đến, thoáng như một chậu nước lạnh gọi nàng tỉnh dậy.
Ngự Thiên Dung ha ha cười, “Đâu có, đâu có, ta đều nhớ kỹ, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn còn chưa tiêu hóa hết thôi, ha ha, đừng gấp, ta sẽ cố gắng tiếp thu chuyện huyền diệu này!”
“Phu nhân, chuyện khác thì ngươi có thể chơi được, nhưng chuyện này thì không được, ngay cả ta dù xem thường sinh mạng của rất nhiều người, nhưng ta không dám xem thường tánh mạng của bá tánh của thiên hạ!”
Ngự Thiên Dung kinh ngạc nhìn Phượng Hoa, người này sao bỗng dưng trở nên có chính nghĩa như vậy? Ngạc nhiên a! Nguyên lai sát thủ cũng biết ái quốc! “Yên tâm, mặc kệ là thật hay giả, nếu các ngươi đều nhận định như vậy, ta sẽ không chậm trễ, ta sẽ tận lực làm thật tốt.”
“Vậy là tốt rồi, lần này, để ta cùng đi với phu nhân đi!”
“Tốt.” Ngự Thiên Dung bỗng nhiên lại thở dài một tiếng, “Ai… ta còn đang định phòng bị chánh chủ của Mê Huyễn Cung a, không ngờ giờ lại phải rời nhà, thật sự là lo lắng!”
“Còn có nửa tháng để an bài, phu nhân không cần quá mức lo lắng.”
Ngự Thiên Dung nhìn hắn một cái, vẫn là nhịn không được thở dài, thầm than, chánh chủ của Mê Huyễn Cung đâu có đơn giản như vậy!
“Mê Huyễn Cung mặc dù có chút bối cảnh, bất quá, phu nhân cũng không cần quá mức lo lắng, ta thấy, bọn hắn đối với phu nhân cũng không cảnh giác quá lớn.”
“Vốn là vậy, bất quá, ta và Bùi Nhược Thần vừa mới diệt xong mười mấy người cao thủ của nhà người ta, mối thù này a, đã kết rồi!”
Cái gì!!! Phượng Hoa không tin nổi nhìn Ngự Thiên Dung, “Ngươi vừa mới nói cái gì? Các ngươi giết mười mấy cao thủ của Mê Huyễn Cung? Là cấp bậc nào?”
“Ừm, hình như hộ pháp! Sau đó còn đắc tội luôn mấy bậc trưởng lão nữa!”
Phượng Hoa nghe thiếu chút nữa đập đầu xuống đất, “Phu nhân, có thể nói vì sao các ngươi lại đi gây chuyện với Mê Huyễn Cung không?”
“À, đó là vì có một nữ nhân đắc tội ta, sau đó dính dáng