Một mình ngồi ngẩn ngơ trong rừng trúc, Ngự Thiên Dung dần dần quên đi tục sự phiền nhiễu, cứ ngồi im lặng như vậy ngồi, nhìn…
“Chủ nhân, có sát khí tới gần Hội Họa Viên!” Bỗng nhiên Tiểu Tro xuất hiện trước mặt Ngự Thiên Dung, có chút lo lắng nhìn nàng nói.
Ngự Thiên Dung khẽ nhăn mày, là ai đến đây? “Tiểu Tro, ngươi đi giúp ta xem trọng Duệ Nhi, đừng để người khác thương tổn hắn.”
“Được.”
Một lát sau, mười mấy bóng người nhảy vào Hội Họa Viên, thẳng tiến đến rừng trúc.
Ngự Thiên Dung u nhã ngồi, chờ.
Xoát xoát xoát vài tiếng, bên người nàng đã bị một vòng người áo đỏ vây kín!
Áo đỏ tung bay, khóe môi Ngự Thiên Dung gợi lên một chút lãnh khốc cười, xem ra Thất Vong Môn nếu không chết, tuyệt sẽ không thu tay lại!
“Ngự phu nhân, đã lâu không gặp.”
Giương mắt nhìn lên thấy một khuôn mặt quen thuộc, “Là ngươi!” Đầu lĩnh lần này hóa ra là môn chủ của Thất Vong Môn, Vô Nhan!
Vô Nhan ha ha cười, “Đúng vậy, thực vinh hạnh Ngự phu nhân còn chưa quên mất tại hạ.”
“A… Thật không, lần này không biết Vô Nhan môn chủ vì sao mà đến?”
Vô Nhan sang sảng cười nói: “Ngự phu nhân là người thông minh, sao lại không rõ a? Chúng ta cũng không cần quanh co lòng vòng đâu!”
“Ừ, ta xác thực không rõ ngươi là vì bên nào mà đến nha! Là vì nữ nhân mà ngươi thích phái ngươi đến, hay là vì một vị cao cao tại thượng ở Thanh Quốc mà đến?”
Vô Nhan nghe vậy, ánh mắt chợt lóe, trên mặt lập tức lộ ra một chút khen ngợi, “Ngự phu nhân quả nhiên là người thông minh! Nếu ta nói, cả hai người đều có thì sao?”
“Ta đây cũng có thể hiểu a!”
“Ồ, thật không? Ngươi giải thích thử xem, tại hạ xin chăm chú lắng nghe.”
Ngự Thiên Dung nhìn đám người áo đỏ chung quanh, cười nhẹ, “Vì hồng nhan thôi, chính là ta nửa tháng sau sắp sửa cùng người nào đó xuất hành một chuyến, ta nghĩ, chuyến xuất hành này tất nhiên đã khiến người nào đó bất mãn! Thứ hai, vì một nam nhân nào đó, cũng chính là người thực sự ra lệnh cho ngươi, nay tình thế Thanh Quốc không quá an ổn, người nào đó muốn ngươi bắt ta trở về, làm quân cờ uy hiếp một người mà ta quen biết!”
Vô Nhan cảm thán một tiếng, không hổ là người thông minh a! “Ngự phu nhân thông minh như thế, đáng tiếc sinh làm nữ nhi a! Ai… nếu đổi làm nam nhi, nhất định có thể tạo phúc cho dân chúng một phương!”
“Sai, lời này sai rồi, người Thanh Quốc các ngươi có vẻ cổ hủ, ít có nữ quan, nhưng ở Ly Quốc chúng ta, nữ quan có không ít, cho nên lời này của ngươi không thích hợp.”
“Ha ha, nói cũng phải, ta đã quên, Ngự phu nhân là người Ly Quốc a!”
“Không sao cả, ta chỉ hỏi một câu, ngươi là muốn đơn thuần bắt ta, hay là muốn diệt Hội Họa Viên của ta, hủy đi nhà của ta?”
Vô Nhan biến sắc, bởi vì hắn nghe được chung quanh truyền đến tiếng đánh nhau, vốn người của hắn là im ắng lẻn vào, định làm một phen sét đánh không kịp bưng tai, đem toàn bộ người trong Hội Họa Viên một lưới bắt hết…
Bỗng nhiên, cách vách trong viện truyền ra một tiếng kinh minh, lập tức là bang bang phanh vài tiếng, sau đó là vài tiếng kêu thảm, ngay sau đó là hai con chim to bay thẳng lên trời, mỗi dùng cặp móng vuốt to lớn của mình gắp đi một người, một con mang đi một nam tử, con kia thì cầm lấy một đứa nhỏ.
Ngự Thiên Dung nhìn lên, cư nhiên là mang đi Duệ Nhi và Triển Cảnh, xem bộ dáng bọn hắn tựa hồ đều hôn mê!
Ngự Thiên Dung ánh mắt lạnh lùng, “Các ngươi cư nhiên dùng độc, hảo thủ đoạn!”
“Đây cũng là vì có thể ôn hòa giải quyết vấn đề a!”
“Ôn hòa cái rắm!” Một tiếng hô to truyền đến, Lôi Chí Tôn tung liền hai chưởng, chụp bay đám người áo đỏ đứng gác cửa, “Thứ chuột nhắt vô danh không biết từ đâu chạy tới kia, cư nhiên dám động thủ trên đầu thái tuế, cả gan kê đơn ta, ta phi!” Lôi Chí Tôn quét mắt liếc nhìn bọn Vô Nhan một cái, “Quả thực không biết sống chết!”
Xì ——
Ngự Thiên Dung nhìn thần thái sống động của lão, nhịn không được khẽ cười rộ lên, Lôi Chí Tôn trừng hai mắt, “Cười cái gì mà cười, họ Ngự, nếu không có ta ở đây, cái nhà này của ngươi hôm nay đã bị người ta hủy rồi!”
“Khụ khụ, cám ơn Lôi tiền bối ra tay tương trợ, tiểu nữ tử vô cùng cảm kích!”
“Hừ, đừng ở đó mà chơi chữ với ta, nếu thực cảm kích ta thì mau đem tiểu tử kia cho khuê nữ của ta.”
Ách! Vị phụ thân này còn càn rỡ hơn cả nữ nhi nữa a! Ngự Thiên Dung thở dài, “Việc này phải do chính Triển Cảnh làm chủ, ta không thể bao biện làm thay.”
“Hừ, bao biện làm thay? Ngươi là chủ tử của hắn, hắn có thể không nghe lời nói của ngươi sao? Hừ, đám ranh con này, hôm nay các ngươi đã chọc giận đại gia ta, vừa lúc ta buồn bực rảnh rỗi, hôm nay sẽ hảo hảo cùng ngươi chơi đùa một phen!” Lôi Chí Tôn nói xong cũng không khách sáo, trực tiếp công kích đám người áo đỏ.
Vô Nhan làm sao đoán được lão gia hỏa này nói động thủ liền động thủ, còn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy lão làm bị thương bốn năm thủ hạ, lập tức ra lệnh: “Hai tổ thay phiên vây công!”
Ngự Thiên Dung khí định thần nhàn ngồi một chỗ quan sát, vị Lôi Chí Tôn này võ công xác thực rất cao, Tam Tinh Trận của đám người đỏ ở trong mắt lão không thể coi là một vấn đề lớn, chỉ sau mấy chục chiêu, đám người áo đỏ đã bị đánh ngã một đống lớn.
Vô Nhan kinh ngạc nhìn lão, “Không biết tiền bối là ai, vì sao phải khó xử Thất Vong Môn của ta?”
“Hừ, một đám đại nam nhân, mặc cái gì không mặc lại mặc áo đỏ, thực là chướng mắt, màu đỏ là dành cho khuê nữ của ta mặc lúc làm hỉ sự, đám ranh con như các ngươi cũng có thể mặc được sao! Buồn cười!”
Ngạch! Bá đạo! Đủ bá đạo!
Sắc mặt Vô Nhan giờ phút này thập phần phấn khích, Ngự Thiên Dung càng xem càng cao hứng! Mặt Vô Nhan càng đen, nàng càng vui vẻ, thống khổ của kẻ địch chính là khoái hoạt của bản thân a!
“Tiền bối cư nhiên ngang ngược như thế, vậy cũng đừng trách vãn bối không biết tôn ti.
Mau xông lên cho ta!”
Ngoại trừ một lần bị Ngự Thiên Dung hạ độc, Vô Nhan trước nay có bao giờ bị làm nhục như vậy, càng không bị ai chỉ vào cái mũi mà mắng.
Cơn tức này, hắn làm sao mà nhịn được, mặc kệ đối phương là ai, hắn đều muốn báo thù rửa nhục!
Thoáng nhìn nụ cười sáng lạn của Ngự Thiên Dung, hắn cảm thấy thập phần chói mắt, vung tay rút kiếm, vô thanh vô tức đâm về phía nàng, mà Ngự Thiên Dung vẫn đang theo dõi chiêu thức của Lôi Chí Tôn, tựa hồ một chút cũng không phát hiện có nguy hiểm bên cạnh!
“Nha đầu họ Ngự, cẩn thận!” Lôi Chí Tôn vội hô to một tiếng.
Thân ảnh Ngự Thiên Dung lập tức lách qua, hiểm hiểm tránh thoát kiếm của Vô Nhan, “Vô Nhan môn chủ, sớm như vậy liền ra tay? Không cho thủ hạ của ngươi rèn luyện thêm một hồi nữa sao?”
“Hừ, ta đã lĩnh giáo qua độc của ngươi, đương nhiên sẽ không để bọn họ chịu chết! Ngự Thiên Dung, ngươi thúc thủ chịu trói đi, ta sẽ nghĩ lại có nên lưu trữ tòa viện này hay không, để sau này nếu ngươi không chết, còn có một chỗ dung thân!”
Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Ồ, thật không? Ta đây cần phải cảm kích Vô Nhan môn chủ tâm địa nhân hậu! Bất quá, thực có lỗi, ta luôn luôn không có cảm tình tốt đối với kẻ xấu, cũng không hiếm lạ thứ bố thí giả mù sa mưa.
Với lại, những lời này, hãy chờ chừng ngươi thắng rồi hẵng nói!”
Bóng trắng bay đi, hồng y đuổi giết, nhất thời rừng trúc trở nên náo nhiệt phi phàm, nơi nào có bóng người hiện lên, ở đó có lá trúc bay tán loạn.
Ngự Thiên Dung đau lòng nhìn cánh rừng trúc của mình bị hủy chẳng còn ra hình thù gì, lập tức rút nhuyễn kiếm bên hông ra, lưu quang chớp động, “Vô Nhan, là ngươi không cảm thấy đủ, liên tiếp khi dễ ta, đừng trách ta vô tình!”
Bóng kiếm chớp động, tâm hồn đại động, không bao lâu sau, trong rừng trúc lần lượt truyền ra tiếng kêu thảm thiết…
Lôi Chí Tôn kinh ngạc nhìn Ngự Thiên Dung, “Sưu Hồn Kiếm?!! Nha đầu, ngươi học ở đâu vậy?