Ngự Thiên Dung xoay người hỏi Triển Cảnh, “Duệ Nhi có bị gì không?”
“Thiếu gia không có việc gì, phu nhân yên tâm.
”
“Tốt.
Hãy bảo hộ hắn thật tốt, ta muốn ngồi yên tĩnh một hồi, buổi tối ngươi tìm đến ta, ta có chuyện muốn nói.
”
Triển Cảnh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Ngự Thiên Dung, trong lòng có chút lo lắng, lại chỉ có thể gật đầu đáp ứng, “Vâng, phu nhân.
”
“Uy, Ngự phu nhân, ngươi còn chưa trả lời điều kiện vừa rồi của ta đâu!” Lôi Chí Tôn bất mãn trừng mắt nhìn Ngự Thiên Dung.
Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Lôi tiền bối, lời ngài nói, ta đã nhớ kỹ, bất quá, ta hiện tại cần thanh tĩnh suy nghĩ, ngày mai ta sẽ cho ngài câu trả lời thuyết phục, dù sao cũng không cần gấp như vậy.
”
Lôi Chí Tôn hồ nghi nhìn nàng, “Được, bất quá, ngươi chớ đùa giỡn tâm cơ!”
“Yên tâm, câu trả lời của ta chỉ có hai loại: đáp ứng hoặc không đáp ứng mà thôi.
”
Sau khi an bài xong mọi việc, Ngự Thiên Dung một mình tĩnh tư trong thư phòng.
Đang lúc nàng ngồi tĩnh tâm, Phượng Hoa lại đang bôn ba ở bên ngoài, ghé vào một quán rượu thoạt nhìn cực kì bình thường, nói với chưởng quầy vài câu liền được dẫn vào trong nội viện, gặp một nữ tử che mặt.
Nữ tử che mặt thấy hắn đến liền bảo hạ nhân rời đi, u nhã rót hai chén nước trà, “Không ngờ Các chủ của Ám Ảnh Các cư nhiên chủ động tới tìm một tiểu nữ tử như ta a! Khách ít đến a, thật sự là khách ít đến!”
“Hừ, người sáng mắt không nói tiếng lóng, ngươi và ta đều biết chi tiết của đối phương, không cần phải làm ra vẻ như vậy!”
Nữ tử che mặt cười khanh khách, “Ta nói a, Các chủ nhân huynh, ngươi nói chuyện cũng quá trắng ra! Nhìn khuôn mặt yêu nghiệt này của ngươi chỉ biết là một cái tai họa, ai còn dám nói thêm gì với ngươi nữa?”
“Đừng nói vô nghĩa, ta hôm nay đến là có chuyện muốn thương lượng với ngươi!”
Nữ tử che mặt hiếm thấy hắn nghiêm túc như vậy, thoáng sửng sốt, “Được, nói đi.
”
“Ta hy vọng người của ngươi đừng ra tay với Hội Họa Viên.
”
“Hội Họa Viên?” Nữ tử che mặt nhìn hắn, “Ngươi và người của Hội Họa Viên có quan hệ gì? Tuy rằng ta biết ngươi có bốn thủ hạ đang làm đương sai ở chỗ kia, bất quá, người của ta cũng không định động đến bọn họ a! Thẳng đến trước đó không lâu, một thủ hạ của ngươi tên là Phượng Hoa cư nhiên hợp sức với Bùi Nhược Thần khi dễ người của ta, mà quá đáng nhất là ả Ngự Thiên Dung kia, cư nhiên cùng với Bùi Nhược Thần giết mười mấy cao thủ của Mê Huyễn Cung, ngươi cho là cao thủ là hàng hóa bày bán trên đường, muốn là có thể mua sao?”
Phượng Hoa không nói gì nổi, hắn cảm thấy rất may mắn rằng mình chưa từng dịch dung trước mặt nàng, bằng không, nàng mà biết mình chính là tên Phượng Hoa đáng giận kia, hôm nay thế nào cũng không cần nói chuyện, trực tiếp đấu võ.
“Kia cũng là do người của các ngươi đắc tội bọn họ nha! À, nghe nói là có vài tên ham mê sắc đẹp, định khinh bạc Ngự Thiên Dung nên mới bị bọn họ ra tay độc ác!”
Nữ tử che mặt trừng mắt, “Sắc? Chỉ bằng nàng? Đừng nói nàng nay đã là tóc đen thành tóc trắng, cho dù nàng vẫn là tóc đi, tư sắc kia cũng không tất vào được mắt của chúng ta!”
“Đáng tiếc, người của các ngươi chính là bụng đói ăn quàng!” Phượng Hoa thực không nói gì nổi.
Nữ tử che mặt trừng lại trừng, trong lòng nàng đương nhiên hiểu được lời của đối phương nói có chút sự thật, bọn cao thủ của nàng tuy có võ công rất cao, nhưng phẩm tính thế nào, nàng vẫn rất rõ ràng! Nhưng chuyện này không thể gạt bỏ chuyện Ngự Thiên Dung đã giết chết nhiều cao thủ của nàng a! Bỗng nhiên, nàng hồ nghi hỏi, “Ngươi đường đường một Các chủ, vì sao lại vì một nữ nhân mà xuất đầu?”
“Ừm, đương nhiên là thu được bọn họ báo cáo, nghe nói đã lỡ kết thù kết oán với các ngươi, ta đương nhiên phải ra mặt.
Tuy rằng không thể nói cho bọn họ chuyện ta và ngươi có quen biết, bất quá, ta nghĩ hai người chúng ta có thể khống chế để tình huống không tiếp tục chuyển biến xấu!”
“Báo cáo? Hừ, ngươi quả thật rất bao che khuyết điểm!”
“Bọn họ được xem là lực lượng trung kiên của ta, cho nên ta mới đến thương nghị với ngươi.
”
Nữ tử che mặt hừ lạnh một tiếng, “Người của Hội Họa Viên, ta có thể không giết, bất quá, lấy cái gì ra điều kiện với ta?”
“Ngươi muốn gì? Ừm, hay là thế này, lần sau ngươi cần người, ta sẽ phái mười người đến giúp ngươi, giá cả ưu đãi một nửa!”
“Cái gì!” Nữ tử che mặt vỗ bàn đứng dậy, trợn mắt lên, “Các chủ đại nhân, ngươi quá tính toán đó nha? Còn muốn thu tiền của ta?”
Phượng Hoa yêu mỵ cười, “Đương nhiên, ta kinh doanh là để kiếm bạc, cho ngươi cao thủ chẳng lẽ còn miễn phí? Ngươi vừa mới cũng nói, cao thủ không phải là hàng hóa trên đường mà!”
“Ngươi —— Nếu ta không đáp ứng thì sao!”
“Thật sự bất đắc dĩ, chúng ta cũng chỉ có so đấu xem ai thực lực cường đại hơn, mục đích của Ám Ảnh Các và Mê Huyễn Cung không giống nhau, bọn ta a, là vì bạc nên đi giết người, không có đại sự gì phải làm, ngươi xác định muốn đấu với những kẻ chuyên thí mạng mình như chúng ta sao?”
Nữ tử che mặt oán hận cắn răng, rất đáng giận! Bỗng nhiên đôi mắt đẹp biến đổi, “Định một cái kỳ hạn đi!”
Phượng Hoa nhìn nàng một cái, thoáng suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: “Như vậy, liền định trong lúc ta sinh thời đi! Ta chết, ngươi muốn làm gì thì làm, ta cũng quản không được.
”
“Ngươi!” Nữ tử che mặt quả thực sắp nổi điên lên, “Chờ thứ yêu nghiệt như ngươi chết đi, không biết còn phải chờ bao nhiêu năm!”
“Ha ha, vậy hãy cầu nguyện ta đoản mệnh một chút!” Phượng Hoa không chút để ý trêu chọc.
Đôi mắt kiều mị của nữ tử che mặt cơ hồ sắp phun ra lửa, tên này rất đáng giận! Không đúng, từ lúc mình quen biết hắn tới nay, ngoại trừ vì bạc, vốn không thấy hắn ra mặt vì ai bao giờ, sao bây giờ lại khác thường thế này? Chẳng lẽ hắn và Ngự Thiên Dung kia có liên hệ gì đó?
Sẽ không, Ngự Thiên Dung chỉ một nữ tử sống trong khuê phòng, sao có khả năng quen biết hắn? Hơn nữa, cho dù có quen biết, lấy ánh mắt của hắn cũng sẽ không coi trọng nữ nhân có tiếng xấu như Ngự Thiên Dung! Nữ tử che mặt nhanh chóng phủ định hoài nghi trong lòng, bắt đầu suy tính khả năng khác, nhưng, nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể tìm ra lời giải thích thích hợp.
Thật là tà môn, tên yêu nghiệt này, vì sao lại muốn chen ngang một chân vào a?
“Khụ, cung chủ hãy mau sảng khoái cho một câu trả lời thuyết phục đi!”
Nữ tử che mặt trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng nói, “Đáp ứng