Đoàn người Ngự Thiên Dung đi suốt mấy ngày đường, rốt cuộc vào được lãnh địa Thiên Trúc, càng lúc càng tới gần ngọn núi kỳ bí Bá Vương Sơn trong truyền thuyết kia.
Phố xá Thiên Trúc rất náo nhiệt, ít nhất, không tiêu điều như trong tưởng tượng của Ngự Thiên Dung.
Phượng Hoa nhìn ra đường cái, nói, “Phu nhân, muốn xuống tìm một khách sạn để nghỉ ngơi không?”
“Được.”
Ngay khi xe ngựa của bọn họ dừng lại trước cửa một khách sạn, một chiếc xe ngựa khác dừng lại kế bên.
Một nam một nữ bước xuống xe ngựa, cả hai đều che mặt, bên cạnh còn có tám hộ vệ đi theo, đội hình thoạt nhìn rất cường đại.
Nam Cung Tẫn quét mắt liếc nhìn đối phương một cái, bỗng nhiên hừ nhẹ một tiếng, “Là người Mạnh Quốc.”
Ngự Thiên Dung nhìn nhìn đám người kia, không nói gì.
Những người đó có phải là người của Mạnh Quốc hay không, đối với nàng mà nói, không có chút ảnh hưởng.
Bất quá, khi cảm giác được tầm mắt của đối phương, nàng vẫn quay sang đánh giá một chút, không ngờ phát hiện nam tử che mặt kia có chút gì đó quen thuộc! Bất quá, cũng chỉ là cảm giác trong nháy mắt mà thôi.
Ánh mắt nam tử kia cũng rất nhanh rời đó, tựa hồ chưa bao giờ dừng lại nhìn nàng.
Kỳ quái, sao lại thấy quen thuộc như vậy? Là ai? Nàng đâu có quen người nào từ Mạnh Quốc a!
“Phu nhân, chúng ta lên lầu nghỉ ngơi đi!” Phượng Hoa đã trả tiền phòng xong, bước ra gọi Ngự Thiên Dung vào.
“Ừ.”
Sau khi bọn họ lên lầu, nam tử che mặt kia cũng mở miệng đặt phòng, lúc này, không ai chú ý tới căn phòng mà hắn chọn là căn phòng nằm đối diện phòng của Ngự Thiên Dung.
Mãi đến khi trời tối, Ngự Thiên Dung đẩy cửa sổ ra, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, mới thoáng thấy cửa sổ phòng đối diện cũng có một bóng người đang tựa vào, mà người kia chính là nam tử Mạnh Quốc nọ.
Nghe ngữ khí của Nam Cung Tẫn, bọn họ hiển nhiên chính là người đại diện Mạnh Quốc đi bái tế.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau giữa không trung, không biết vì sao, Ngự Thiên Dung cảm giác người đối diện đang nở nụ cười, rõ ràng nhìn không tới mặt, nàng lại tin chắc đối phương đang cười!
Theo bản năng, nàng cũng lễ phép đáp lại một nụ cười, sau đó một mình thưởng thức bầu trời đêm ở nơi xa lạ.
Không biết Duệ Nhi của nàng thế nào? Cũng không biết Triển Cảnh và Lôi Thiên Kiều thế nào! Nàng không hy vọng Triển Cảnh sẽ thành đôi với nữ tử đó, nhưng, vẫn hy vọng Triển Cảnh được hạnh phúc! Tâm lý mâu thuẫn thế này thật sự hành hạ đầu óc!
Lôi Thiên Kiều không có điểm gì không tốt, nàng tin chắc nếu Triển Cảnh đáp lại tình ý của nàng ta, nàng ta cũng sẽ thực trân trọng Triển Cảnh, nhưng mỗi khi nghĩ đến khả năng đó, lòng của nàng lại có chút khó chịu!
Nhưng, chẳng phải là nàng không có sự lựa chọn nào khác đó sao? Nàng không thể cùng một chỗ với hắn, Triển Cảnh là người ngây thơ như vậy, nàng sao có thể xứng đôi? Ha ha, nàng bình thường đều ra vẻ không sao cả, sự thật lại không thể tìm thấy thái độ ung dung đó trong tình yêu.
Triển Cảnh tốt lắm, thật sự tốt lắm!
Tựa như bài “Anh tốt lắm” của Đỗ Nhất.
Anh tốt lắm, không phải ta không biết, rất nhiều lúc, anh là niềm kiêu ngạo của em!
Em không tốt, kỳ thật anh cũng biết, rất nhiều lúc, em cảm giác mình thực bé nhỏ.
Anh tốt lắm, em sớm đã biết, rất nhiều lúc, khiến em chần chờ.
Em không tốt, tuy rằng anh cũng biết, nhưng anh càng tốt, em sẽ trốn càng xa…
Rất tốt cũng là không tốt, tốt quá biến thành phiền não, em chỉ có thể cảm tạ lòng tốt của anh.
Rất tốt cũng là không tốt, kết cuộc cũng rất không vui! Tuy rằng anh là tốt nhất, nhưng em cũng rất buồn rầu!
…
Đúng vậy, Triển Cảnh, hắn thật tốt quá, tốt đến độ chính nàng cũng không biết mình có thể xứng đôi với nam tử ngây thơ như hắn hay không! Hơn nữa, tình huống thân thể của nàng hiện nay không cho phép nàng lạc quan, nàng không muốn niềm hạnh phúc mình cho hắn chỉ là ngắn ngủi, còn thống khổ lại là vĩnh cửu! Nàng rất luyến tiếc a!
Nếu cho, nàng chỉ muốn cho hắn thứ tốt nhất, còn nếu đã không cho được, nàng tình nguyện buông tha!
“Phu nhân.” Phượng Hoa ở bên ngoài gõ cửa.
Ngự Thiên Dung hồi đầu nhìn sang, “Vào đi!”
Phượng Hoa đi đến ngồi cạnh Ngự Thiên Dung, nhìn nàng một cái, “Phu nhân là đang lo lắng Triển Cảnh sao?”
Ngự Thiên Dung lắc đầu, “Không phải, Triển Cảnh có cái gì mà lo lắng, không có gì ngoài hai kết quả, nhận hoặc là không nhận Lôi Thiên Kiều mà thôi.”
Phượng Hoa ha ha cười, “Nữ nhân, thật đúng là sinh vật khẩu thị tâm phi.
Phu nhân, trong lòng ngươi thật sự không thèm để ý hắn sao? Nếu thật sự không thèm để ý, như vậy, vì sao phải bảo hộ hắn ở nơi an toàn nhất? Ai… còn ta thì lại bị mang đến nơi nguy hiểm nhất!”
“Hừ, đây là ngươi tự tìm, ai kêu ngươi từng hại ta! Chuyến đi Thiên Trúc lần này là ngươi nhất định phải đưa ta đi!”
Phượng Hoa nhún vai đầy bất đắc dĩ, “Được rồi, là ta thiếu ngươi.
Ngươi không thừa nhận cũng không sao, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, đừng để sau này hối hận thì tốt rồi!”
“Sẽ không hối hận.
Trên đời này, thứ thuốc cũng có thể tìm ra, duy chỉ không có thuốc hối hận.
Điểm này, ta đã sớm hiểu được!”
“Vậy là tốt rồi!”
Ngự Thiên Dung nhìn hắn một cái, “Sao vậy, ngươi chỉ vì chuyện này mà tới tìm ta?”
“Đương nhiên không phải, ta còn chưa nói chuyện đứng đắn đâu.” Phượng Hoa nhìn về phía căn phòng đối diện, “Phu nhân, ngươi có thấy bọn họ tựa hồ đối với chúng ta —— không, phải nói là có hứng thú đối với phu nhân?”
“Thật không? Ta quả thật không thấy vậy.”
Phượng Hoa liếc nhìn nàng một cái, “Đó là bởi vì phu nhân luôn rất trì độn đối với những chuyện liên quan đến mình.”
Hứ, Ngự Thiên Dung bất mãn liếc hắn một cái, sau đó lại nhìn về phía đối diện, người đó, thật sự khiến nàng có cảm giác như đã từng quen biết, bất quá, nhất thời không nghĩ ra là ai!
“Phu nhân, ngươi tin tưởng Nam Cung Tẫn không?” Phượng Hoa lại hỏi.
Ngự Thiên Dung tò mò nhìn hắn, “Chẳng lẽ ngươi không tin?” Căn cứ lần trước Bùi Nhược Thần ám chỉ, thằng nhãi này rất có khả năng là cùng một phe với Nam Cung Tẫn, cho dù không phải cùng phe với Nam Cung, cũng vô cùng có khả năng là thủ hạ của Long Tường Vân.
Chẳng lẽ hắn không tin người nhà của mình?
Phượng Hoa ha ha cười, “Ta có gì đâu mà tin hay không tin, với lại, nhân vật chính trong việc này không