Nam Cung Tẫn rời đi không bao lâu, nóc nhà đối diện liền truyền ra tiếng đánh nhau.
Ngự Thiên Dung giương mắt nhìn sang, cái người đang đánh một trận sống mái với người ta không phải là Phượng Hoa đó sao! Nhìn tư thế của hắn kìa, còn bảo là không gây chuyện! Quả thực chính là định náo loạn, lật nhà người ta!
Lại nhìn căn phòng đối diện, nam tử che mặt nọ đang đứng tựa cửa sổ, nhàn nhã xem cuộc chiến, tựa hồ rất yên tâm đối với thủ hạ của mình, còn có ý vô tình liếc nhìn Ngự Thiên Dung một cái, tựa hồ đang hỏi nàng sao lại thế này.
Trực giác, Ngự Thiên Dung lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.
Ánh mắt nam tử đối diện chợt lóe, hắn lập tức huýt sáo một tiếng, giọng nói trầm thấp vang lên: “Đều lui!”
Thu được mệnh lệnh, tám người kia nhất tề lui ra, lưu lại một mình Phượng Hoa ở trên nóc nhà, Ngự Thiên Dung ai thán một tiếng, “Phượng Hoa, trở về đi!” Người ta đã thoải mái thu binh rồi, ngươi còn muốn đánh cái gì nữa!
Phượng Hoa bất mãn trừng mắt nhìn nam tử che mặt kia, trách cứ hắn quấy rầy màn vận động phát tiết của mình.
Ánh mắt nam tử che mặt nhìn hắn bỗng nhiên hiện lên một chút đắc ý, tựa hồ đang cười nhạo hắn, Phượng Hoa thấy vậy, tà hỏa trong lòng càng lớn hơn nữa, người này chẳng phải là đang khiêu khích mình sao? Mẹ nó, ngươi nghĩ ngươi là người bái tế thì ông đây không dám động sao!
“Phượng Hoa!” Ngự Thiên Dung thấy hắn còn muốn tấn công chánh chủ, vội vàng lại ra tiếng gọi hắn.
Phượng Hoa không cam lòng trừng mắt nhìn nam tử kia một cái, bay vọt đến cửa sổ phòng Ngự Thiên Dung, trực tiếp nhảy vào cửa sổ, “Đúng là bực mình!”
“Được rồi, chỉ là một vài hộ vệ mà thôi, ngươi bực mình cái gì?”
Phượng Hoa hừ lạnh một tiếng.
“Rầm” một cái, đóng kín cửa sổ!
Ngự Thiên Dung khó hiểu nhìn hắn, “Ngươi làm cái gì a? Đóng cửa sổ làm gì, không thuận lợi cho không khí lưu thông a!”
“Giờ là mùa đông, đóng cửa sổ sẽ giúp giữ ấm!”
Ngự Thiên Dung nhìn hắn, cười nói, “Nhưng ta thấy, ngươi căn bản là không lạnh, bộ dáng còn có chút nóng a!”
Phượng Hoa trừng mắt nhìn Ngự Thiên Dung một cái, “Quên đi, ta không thèm nói chuyện vô nghĩa với ngươi nữa, ta đi ngủ!”
“Được rồi, lúc nãy Nam Cung Tẫn đến đây, nói là sau khi vào núi không có cái gì ăn được, toàn bộ phải tự mình chuẩn bị lương thực, cho nên, ngày mai chúng ta đi mua một ít đồ ăn.”
Phượng Hoa vừa đi vừa đáp lời, “Đã biết.”
“Phượng Hoa, ngươi khoan đi đã.” Ngự Thiên Dung gọi hắn lại, “Ta sao cứ cảm thấy ngươi hình như rất phản cảm người Mạnh Quốc? Chẳng lẽ ngươi từng có thù oán gì đó với bọn họ?”
“Không có, phu nhân không cần nghĩ nhiều, ta chỉ là nhìn bọn họ không vừa mắt thôi.”
Không vừa mắt? Lời này rất không có trách nhiệm! Ngự Thiên Dung nhìn bóng dáng hắn, khe khẽ thở dài, nam nhân này thật là khó hiểu, nàng đâu thấy đối phương có chỗ nào không vừa mắt đâu?
Đốc đốc ——
Cửa sổ phá lệ truyền đến một tràng tiếng động rất nhỏ, tựa hồ có người đang gõ cửa sổ, Ngự Thiên Dung đi qua mở cửa sổ ra, ngẩn ngơ, người đứng ở ngoài cửa sổ cư nhiên là nam tử che mặt kia.
“Chào, Ngự phu nhân, buổi tối tốt lành! Không biết tại hạ có thể cùng ngươi phẩm trà một lát?”
Ngự Thiên Dung ngơ ngác nhìn hắn, trong lòng chỉ có một cảm giác: quái nhân! Có cửa lớn không đi, lại đi bằng đường cửa sổ, muốn phô trương võ nghệ cao cường sao! Bất quá nghĩ đến lời Bùi Nhược Thần nói, nàng vẫn gật đầu, “Vào đi!”
Nam tử che mặt nhảy từ cửa sổ vào trong, thản nhiên ngồi vào bàn trà, sau đó tự mình châm trà nhấm nháp, “Ngự phu nhân thật đúng là nhàn nhã a!”
“Cũng đâu khác gì các ngươi! Không biết công tử tìm ta có chuyện gì?”
“Không có gì, bất quá là có người gửi gắm, nên tới gặp ngươi!”
Ngự Thiên Dung nhìn hắn một cái, “Bùi Nhược Thần?”
“Phải, xem ra ngươi cũng ghi tạc lời hắn ở trong lòng!” Nam tử nhìn nàng, ánh mắt nồng đậm ý cười.
Ngự Thiên Dung liếc xéo nhìn hắn một cái, cứ cảm thấy trên người hắn toát ra một cảm giác rất quen thuộc, là ai a? Là thuộc hạ của tên Bùi Nhược Thần kia? “Ngươi và Bùi Nhược Thần là quan hệ gì?”
“Ha ha, chúng ta là người một nhà, Ngự phu nhân cũng có thể gọi ta là Bùi công tử.”
Người một nhà? Huynh đệ? Chẳng lẽ cảm giác quen thuộc này là vì hắn giống như Bùi Nhược Thần? Nhìn kỹ lại, xác thực người này hình như trạc tuổi tên kia, ít nhất, hình thể rất giống, ánh mắt, cũng giống, bất quá, ánh mắt ôn hòa hơn tên kia nhiều.
“À, chào Bùi công tử, không biết hắn ủy thác ngươi chuyện gì?”
“Ừm, dặn ta nhớ quan tâm ngươi nhiều hơn.”
Ngự Thiên Dung nghe vậy, ngẩn ngơ, lập tức bĩu môi, “Bùi công tử nói dối cũng không chớp mắt, ngươi cảm thấy hắn là người như vậy sao? Hoặc là nói, ngươi căn bản không biết tính cách của hắn?”
Vị “Bùi công tử” này nhẹ giọng cười rộ lên, “Thì ra là thế, đúng như —— hắn đoán, Ngự phu nhân thật đúng là không tin hắn hảo tâm a! Ha ha, khó trách, khó trách, bất quá, hắn thật sự là đã dặn ta quan tâm ngươi, tuy rằng không phải nhiều hơn, nhưng cũng là bảo ta quan tâm sự an nguy của ngươi, ít nhất không thể để ngươi chết.”
“Hừ, đa tạ lòng tốt của các ngươi, ta sẽ cố gắng còn sống trở về!” Nếu có thể, nàng còn muốn sống lâu vài thập niên a! Nhưng mà, ông trời tựa hồ không thực quan tâm nàng a! Hắn cũng biết rõ thân thể của mình, còn nói như vậy, thật sự là dư thừa, cho dù còn có nửa ngày sinh mệnh, nàng cũng sẽ không cam chịu.
Nhìn thấy vẻ cô đơn trong mắt nàng, trong mắt nam tử che mặt cũng hiện lên một tia phiền muộn, lại nháy mắt hồi phục, “Ngự phu nhân, hắn còn bảo ta chuyển cáo cho ngươi một câu, hắn sẽ cố gắng thay đổi mạng của ngươi!”
“Thật không, vậy thật đúng là phải đa tạ hắn a! Yên tâm, tạm thời, ta còn không chết được, cũng không muốn chết.”
“Ngự phu nhân, hắn còn đề cập một chuyện, nói là trên Bá Vương Sơn có rất nhiều kỳ hoa dị quả, chỉ là chưa từng có người nào dám hái.
Nếu có cơ duyên, có lẽ có thể tìm được linh vật giải trừ vạn độc.”
Ngự Thiên Dung nhìn hắn, khe khẽ thở dài, nếu đã biết rằng không ai dám hái, như vậy, tội gì ôm hy vọng? Độc Quái đã từng đề cập qua, có rất nhiều thứ ở trên Bá Vương Sơn là bảo vật, nhưng không ai dám động, bởi vì nếu dám mang những kỳ hoa dị quả đó khỏi Bá Vương Sơn, kẻ đó sẽ bị chết oan chết uổng.
Chỉ riêng không nói những thứ đó có thật