Phượng Hoa liếc xéo nhìn Bùi Nhược Thần một cái, vớ vẩn!
Bùi Nhược Thần lại làm biểu tình cực kì nghiêm túc, “Phượng Hoa, thật đó, ngươi thật sự không thể cứu nổi nữa rồi! Chẳng lẽ ngươi không nghe qua câu: người yêu phải kẻ địch nhân chính là không còn cách cứu vãn đó sao?”
“Đúng là chưa từng nghe qua, bất quá, ta khi nào yêu kẻ địch chứ? Nói hưu nói vượn..”
Bùi Nhược Thần lắc đầu tỏ vẻ tiếc hận, “Ngươi ngay cả lập trường phe địch phe mình cũng không rõ ràng, thật đúng là mơ hồ a, Phượng Hoa giảo hoạt mà ta biết đi đâu mất rồi? Chẳng lẽ, ngươi không biết giữa ngươi và nàng là quan hệ địch – ta sao? Cho dù không phải ngươi, thì cũng là gia tộc sau lưng ngươi, ngươi cảm thấy —— “
Sắc mặt Phượng Hoa khẽ trầm xuống, gia tộc, hiện tại hắn không muốn nghe nhất chính là những thứ dính líu đến gia tộc!
“Ngươi hẳn là rõ ràng hơn ai hết, trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề! Sớm hay muộn đều phải đối mặt!”
Đối mặt sao? “Ta hy vọng có cơ hội đối mặt, nếu ngươi có thể cứu nàng, thì dù có đối mặt mười lần cũng không sao cả.” Có thể dùng lập trường kẻ địch đối mặt với nàng, thật ra không sao cả, ít nhất điều đó phải diễn ra khi nàng còn sống.
Chỉ cần nàng có thể còn sống, vậy là tốt rồi!
Bùi Nhược Thần nhìn hắn, bỗng nhiên mở miệng nói: “Nếu chỉ có một phần trăm cơ hội sống, ngươi cũng nguyện ý để nàng nếm thử sao?”
Một phần trăm? Chẳng lẽ —— “Ngươi có biện pháp?”
“Không phải là có biện pháp.
Ngươi có nghe qua tẩy cân đào tủy không?”
Sắc mặt Phượng Hoa kịch biến, có vẻ không thể tin được nhìn Bùi Nhược Thần, “Ngươi muốn phu nhân… Sao có thể được, thể chất của phu nhân như vậy làm có thể chịu được cái loại thí luyện này?”
“Nếu ý chí nàng đủ kiên cường, có lẽ có thể thành công, cho nên ta mới nói là một phần trăm cơ hội.”
“Không được, thể chất của phu nhân không thể chịu nổi!”
Bùi Nhược Thần không ủng hộ nhìn hắn, “Thể chất của nàng đã tốt hơn với những nữ nhân bình thường rất nhiều, nhất là hiện tại nàng còn tập võ, công lực cũng không tính thấp.”
“Quá mạo hiểm!” Phượng Hoa thật không dám tưởng tượng, cái loại thống khổ này, cho dù là tuyệt đỉnh cao thủ cũng sẽ không chịu nổi.
Trong võ lâm có câu nói thế này, khi công phu luyện đến một thời điểm nhất định, sẽ gặp phải bình cảnh, nếu muốn đi tới thì chỉ có thể chọn phương pháp tẩy cân đào tủy.
Nếu có thể thông qua một cửa này, công lực tất nhiên tăng lên, đường tu luyện về sau cũng sẽ càng thêm huy hoàng.
Còn người nào chưa đủ công lực, thì ngay cả suy nghĩ muốn nếm thử cũng là viển vông.
Đến nay, trong võ lâm, người có thể đạt tới cảnh giới này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay! Hai người bọn họ còn không dám nếm thử, phu nhân sao có thể thừa nhận?
Bùi Nhược Thần thản nhiên nhìn hắn, nói, “Không dám nếm thử, như vậy để nàng chờ chết đi! Cho dù Bá Vương Sơn có kỳ hoa dị quả, cho dù chúng ta có thể an toàn hái xuống, cũng vô pháp trừ tận gốc, huống chi, chúng ta cũng không có khả năng nếm thử từng loại, cũng không có thời gian.”
Phượng Hoa trầm mặt xuống, hơi thở lãnh liệt dần dần lan tràn khắp phòng, dần dần khiến người ta có cảm giác khó có thể hô hấp.
Bùi Nhược Thần cũng cảm thấy áp lực, “Quên đi, ta về phòng trước, người quyết định cuối cùng là nàng, chứ không phải chúng ta! Ngươi tìm một cơ hội nói cho nàng đi!”
Phượng Hoa im lặng nằm trên giường, nhìn lên nóc nhà, trong lòng giãy dụa không thôi.
Nếu chọn, liệu có chịu nổi thống khổ không.
Không chọn, chỉ có tử vong! Làm thế nào mới tốt? Sốt ruột, bất an nhanh chóng tràn đầy trong lòng…
Bỗng nhiên, cách vách truyền ra tiếng đàn tao nhã, làm cho đầu óc rối loạn của hắn chậm rãi bình phục lại.
Tiếng đàn nhẹ nhàng, rất tùy ý, còn lộ ra một cỗ mê hoặc khó hiểu.
Tâm tình Phượng Hoa theo từng âm phù vang lên mà dần dần tỉnh táo lại.
Hắn đứng dậy, tiến lại gần cửa sổ, muốn bản thân được gần chủ nhân của tiếng đàn kia thêm một chút, lại hiện cửa sổ phòng đối diện cũng có một bóng người đang đứng, thổi ra tiếng sáo tao nhã, phối hợp tiếng đàn, hợp thành một giai điệu càng thêm duyên dáng… Phượng Hoa lẳng lặng nghe, tiếng sáo là, là do đồng bọn đáng giá nhất cuộc đời hắn thổi; tiếng đàn đó, là do người mà hắn muốn bảo hộ nhất trong cuộc đời này đàn.
Hình ảnh hai người bọn họ đều đã sớm khắc sâu trong đầu hắn, chỉ là, bất đắc dĩ chuyện đời hỗn loạn, mà bọn họ lại chẳng phải phàm nhân!
Ngón tay Ngự Thiên Dung dừng lại trên dây đàn, tiếng sáo kia, không nghi ngờ gì nữa, tuyệt đối là Bùi Nhược Thần! Sao hắn lại ở đây? Hắn đã đến khi nào? Ở đâu —— từ phía đối diện? Nam tử che mặt —— chẳng lẽ là hắn! Không, ánh mắt rất không giống!
“Chính là ta!”
Giọng nói tinh tế truyền đến, Ngự Thiên Dung đột nhiên đứng lên, nhìn về phía cửa sổ, thoáng thấy Bùi công tử đứng đó, vẫn che mặt như trước, bất quá, ánh mắt kia lại là một màn đạm mạc, là hắn!
Trong lòng bỗng xẹt qua một cảm xúc khó hiểu, tựa hồ có chút an tâm, có chút ấm áp.
“Còn có một phương pháp có thể cứu ngươi, không biết ngươi nguyện ý nếm thử không?”
“Phương pháp gì?”
Bùi Nhược Thần dùng mật âm công nói ra biện pháp tẩy cân đào tủy cho Ngự Thiên Dung, hơn nữa còn nói là Phượng Hoa không đành lòng.
Ngự Thiên Dung khẽ cười rộ lên, không đành lòng, tên kia cũng có lúc rất ôn nhu a! Ai… so với chờ chết, còn không bằng thử một phen!
.
.
.
“Phu nhân, ngươi gọi ta ?” Phượng Hoa đẩy cửa tiến vào liền thấy Ngự Thiên Dung thản nhiên ngồi cạnh bàn trà.
Ngự Thiên Dung ôn nhu cười nhìn hắn, cười thật ngọt lịm, thật chân thành.
Phượng Hoa cơ hồ nghĩ rằng mình nảy sinh ảo giác, sửng sốt hồi lâu mới bình tâm trở lại, “Phu nhân, ngươi tìm ta có việc?”
“Ừm, ngồi đi.”
Phượng Hoa nghe lời ngồi xuống, nhưng trong lòng có chút không yên, căn cứ kinh nghiệm trước kia của hắn, mỗi khi phu nhân càng tỏ ra ôn nhu thì càng khác thường, chẳng lẽ hắn đã lộ ra sơ hở khiến phu nhân hoài nghi?
“Phượng Hoa, vị Bùi công tử kia chính là Bùi Nhược Thần đúng không!”
Phượng Hoa sửng sốt, lập tức hiểu rõ gật gật đầu, tiếng sáo vừa nãy, Bùi Nhược Thần hẳn là cố ý để cho phu nhân biết! Như vậy, cũng nghĩa hắn đã nói cho phu nhân chuyện tẩy cân đào tủy rồi sao? “Phu nhân, vậy —— “
“Ta biết, một phần trăm cơ hội kỳ thật không có, đúng không?”
Phượng Hoa gian nan gật gật đầu, lại thực vô lực bồi thêm một câu, “Có lẽ, chúng ta vẫn có thể tìm ra phương pháp khác, chỉ là còn cần một ít thời gian mà thôi.”
Ngự Thiên Dung nhẹ nhàng lắc đầu, “Phượng Hoa, đừng lừa mình dối người, ta nghĩ hắn đã nói cho ngươi chân tướng rồi đúng không! Chúng ta đều biết, đã không còn cách nào, cũng không còn thời gian tìm biện pháp, cho nên, ta nghĩ, sau khi việc bái tế hoàn thành, liền tiến hành ngay, mặc kệ sinh tử, ta cũng không hối hận.
Đã từng cố gắng, sẽ không cần hối hận.”
“Phu nhân —— thực xin lỗi!”
Đúng vậy, hắn thực xin lỗi nàng, nếu lúc trước hắn không cố ý che dấu thực lực, một tấc cũng không rời nàng, thì đã không bị Lam Tĩnh Phong thừa cơ chen vào! Như vậy, cũng sẽ không có một loạt thống khổ sau này, càng không có thống khổ của ngày hôm nay!
Ngự Thiên Dung lạnh nhạt cười, “Không cần nói xin lỗi, ngươi không làm sai cái gì, cơ thể của ta cũng không phải do ngươi làm hại.
Lam Tĩnh Phong thủ đoạn cao minh, ngay cả ta cũng không thấy hắn khi nào hạ thủ, cho dù là sau này có biết hắn có hiềm nghi, ta cũng không biết rốt cuộc là hắn đã thúc giục cổ độc khi nào! Cái này gọi là khó lòng phòng bị! Vận mệnh a, có đôi khi thật sự rất khó nói trước.”
“Phu nhân —— “
“Ừm, bây giờ hãy chuyên tâm ứng đối chuyện bái tế đi, người của Mạnh Quốc cư nhiên là Bùi Nhược Thần, như vậy, chúng ta trước kia đã quá lo lắng, ta tin chắc người Thanh Quốc cho dù tưởng mưu tính cái gì cũng là thế đan lực bạc!”
Phượng Hoa bất mãn trừng mắt nhìn người đối diện một cái, “Phu nhân, việc này ngươi không cần quan tâm, mặc kệ là xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, chúng ta đều có thể xử lý tốt!”
“Được, ta tin tưởng thực lực hai người các ngươi.
Hơn nữa, ta cũng yên tâm, hắn nói hắn là bái tế, về sau ngươi sẽ không thể nảy sinh ý đồ gì với hắn, cũng sẽ không lại lợi dụng ta, như vậy tốt lắm!”
Sắc mặt Phượng Hoa quýnh lên, “Phu nhân, là ta nợ ngươi!”
Ai nợ ai đều không sao cả, chỉ cần có thể thành công sống tiếp là được.
.
.
.
Hai ngày sau, ba đoàn nhân không hẹn mà cùng đi tới chân núi Bá Vương Sơn, Ngự Thiên Dung đảo mắt nhìn quanh, đâu có thấy bảng hiệu hay cái gì đó để đánh dấu cửa núi a?
Lại thấy mọi người không hẹn mà cùng dừng lại, đứng ở một nơi thoạt nhìn tuyệt đối không có gì dị thường, ngẩng cổ nhỉn chân núi không chớp mắt.
Ba đoàn người lần lượt ra lệnh hộ vệ của mình ở lại canh giữ bên ngoài.
Trong lúc Ngự Thiên Dung còn đang hết sức tò mò, Nam Cung Tẫn cũng đã căn dặn hộ vệ của mình.
Đoàn người bọn họ là đoàn mang theo ít người nhất, nói là an bài, cũng chỉ là Nam Cung Tẫn bảo bốn hộ vệ của mình nhớ canh chừng xe ngựa mà thôi.
Nam Cung Tẫn nhìn Ngự Thiên Dung, “Đi thôi!”
Ngự Thiên Dung nhìn xem Phượng Hoa, gật gật đầu, đi theo Nam Cung Tẫn lên núi, cũng không cảm nhận được có gì ngăn trở, nhưng, lại phát hiện Phượng Hoa dừng bước.
Ngự Thiên Dung tò mò nhìn hắn, “Phượng Hoa, ngươi làm sao vậy? Còn chưa lên?”
Nam Cung Tẫn quét mắt nhìn Phượng Hoa một cái, lạnh nhạt nói: “Hắn không thể vào, tuy rằng cửa núi không bắn hắn ngược trở ra, nhưng cũng không để hắn tiến vào đâu, có thể là vì hắn còn cần trải nghiệm nhiều nữa!”
A? Nói gì vậy? Ngự Thiên Dung không vui trừng mắt nhìn Nam Cung Tẫn một cái, tầm mắt vô tình chạm phải ánh mắt của Bùi Nhược Thần, bỗng nhiên nhớ tới lời nó ngày đó của hắn, liền quay đầu đi xuống đi, đưa tay giữ chặt tay Phượng Hoa, “Đi thôi, bản phu nhân mang ngươi đi vào!”
Phượng Hoa còn chưa kịp trả lời, đã bị Ngự Thiên Dung kéo mạnh lên.
Lên rồi!
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, chỉ đơn giản như vậy là có thể đi vào? Quá cường hãn đi! Ngạc nhiên nhất là đám người Thanh Quốc, bọn họ nhìn vài lần, cũng chọn hai người, nắm lấy tay người bái tế, rõ ràng là muốn noi theo Ngự Thiên Dung, mang thêm hai người đi vào.
Nhưng bọn họ vừa mới đến cửa núi, những người bị nắm tay liền bay ra ngoài, nói đầy đủ là bị một cỗ lực khổng lồ bắn ngược ra ngoài! Người của Thanh Quốc bất mãn nhìn Ngự Thiên Dung, vì sao người khác có thể, bọn họ lại không được? Rất đáng giận!
Bùi Nhược Thần nhịn không được cười nhẹ vài tiếng, “Khụ khụ.
Chuyện kia a, có vài chuyện vẫn là đừng bắt chước thì hơn, bằng không dễ gặp phải vận mệnh họa hổ bất thành, phản loại khuyển* nha!”
* Họa hổ bất thành, phản loại khuyển = vẽ hổ không thành, lại thành chó = đừng cố gắng bắt chước anh hùng, coi chừng không thành anh hùng mà thành kẻ bỏ đi.
Câu này là của Mã Viện – một viên tướng người Hán thời Đông Hán, Trung Quốc dùng để khuyên các cháu mình.
Nếu nàng nào lật lại lịch sử Việt Nam thì nhận ra Mã Viện: Đây là người đã đánh bại quân của Hai Bà Trưng, khiến hai bà phải lui quân và nhảy sông tuẫn tiết.
Đoàn người Thanh Quốc nghe vậy, căm giận trừng mắt nhìn Bùi Nhược Thần, tựa hồ trách hắn xen vào việc của người khác.
Bùi Nhược Thần cũng lười quan tâm, trực tiếp cùng đồng bạn lên núi.
Bất quá, khi ánh mắt hắn đảo qua bốn người bái tế của Thanh Quốc, thoáng hiện lên một đạo hàn quang, chỉ là không ai phát hiện thôi.
Sau khi Ngự Thiên Dung kéo tay Phượng Hoa lên núi, lơ đãng nhận ra bên phía Thanh Quốc cư nhiên có đến bốn người đi bái tế, thế này chẳng phải là hơi nhiều rồi sao? Không phải nói là chỉ cần hai người đi là đủ rồi?
“Phu nhân, đi thôi!” Phượng Hoa đẩy nàng một phen, làm cho nàng đi lên cùng Nam Cung Tẫn.
Nam Cung Tẫn đi tuốt ở đằng trước, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.
Đương nhiên, hắn nghĩa cái gì, Ngự Thiên Dung cũng sẽ không hỏi nhiều, cũng sẽ không quan tâm, bởi vì bọn họ không phải bằng hữu cũng không phải người thân, chỉ là hai người bất đắc dĩ nhận cùng một nhiệm vụ thôi.
Bùi Nhược Thần nhìn bóng dáng Ngự Thiên Dung, cùng chung suy nghĩ lúc này trong đầu Nam Cung Tẫn: nàng không cần tốn nhiều sức liền có thể kéo Phượng Hoa thông qua cửa núi, đây là chuyện trước nay chưa có, chẳng lẽ thiên phú dị linh của nàng mạnh như vậy?
Phượng Hoa đi theo sau Ngự Thiên Dung, ý tưởng trong đầu không khác mấy so với Bùi Nhược Thần và Nam Cung Tẫn, bất quá, hắn đối với chuyện này cũng không phải thực hưng phấn.
Sau khi phát hiện phía Thanh Quốc có đến bốn người, lòng hắn liền dâng lên hồi chuông cảnh tính, nghĩ đến ngày đó Bùi Nhược Thần nói sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, liền càng thêm không thể yên tâm.
Chẳng lẽ, Thanh Quốc dám bất chấp khả năng gây họa lớn cho thiên hạ, động thủ với người bái tế?
Ngẫu nhiên quay đầu chạm phải ánh mắt của bọn họ liền rõ ràng cảm thấy quỷ dị, còn có một loại cảm giác âm trầm rợn người!
“Phượng Hoa, sao ngươi cứ lo lắng bất an cái gì vậy?” Giọng nói Ngự Thiên Dung đánh gãy dòng suy nghĩ trong đầu Phượng Hoa.
Phượng Hoa bừng tỉnh, “Không có gì.”
Ngự Thiên Dung nhìn hắn một cái, không có mở miệng, dùng mật âm công nói, “Ngươi lo lắng bất an tạo ra một kiểu dao động rất khó chịu,