Nam Cung Tẫn đứng ở trên, nhìn hai người gắt gao ôm nhau rơi xuống dần dần hóa thành một điểm đen, trái tim như chìm xuống, bị hành động của Phượng Hoa đả động!
Nguyên lai, yêu một người, còn có thể dùng phương thức như vậy: cùng sinh cùng tử!
Như vậy, là hắn không đủ yêu Thiên Dung sao?
.
.
.
Phượng Hoa gắt gao ôm lấy Ngự Thiên Dung rơi xuống, thoáng thấy mồ hôi trên trán nàng, rốt cuộc cảm thấy không ổn, “Phu nhân, ngươi làm sao vậy?”
Ngự Thiên Dung thảm đạm cười, “Sắp chết đến nơi, có làm sao cũng không quan trọng! Không thể ngờ chuyến đi này thật sự bắt ngươi đền mạng, ha ha, đúng là cái miệng quạ đen a!”
“Phu nhân, thân thể của ngươi không thoải mái sao?” Phượng Hoa sốt ruột hỏi.
Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Lúc này mà ngươi còn quan tâm chuyện này a! Vì một người sắp chết như ta mà phải chôn cùng, ngươi thấy đáng giá sao? Ngu ngốc!”
“Phu nhân, có một câu, ta vẫn muốn nói —— ngươi rất không ngoan a!”
“Ta —— ngô…”
Môi bị che lại, Thiên Dung trợn mắt nhìn khuôn mặt trước mắt, hắn cư nhiên hôn nàng?
“Phu nhân, thỉnh nhắm mắt lại, ta tin tưởng ngươi không cần ta dạy.” Phượng Hoa tà khí nhìn nàng một cái, hôn càng thêm sâu sắc…
Ngự Thiên Dung bị hắn hôn, choáng váng quên mất cơn đau trên chân, quên luôn ngay sau đó sắp gặp phải cái gì, chỉ cảm giác vẻ tà mị vô cùng của hắn đang xâm nhập vào tim mình, tạo nên từng gợn sóng không ngừng trên mặt hồ yên tĩnh, làm cho đầu óc của nàng đình chỉ suy nghĩ, thân thể quên cả cử động.
Thật lâu sau, Phượng Hoa rốt cuộc trả không gian hô hấp tự do cho nàng, đau thương lúc trước đã hóa thành mây khói, mặt mày đầy ý trêu chọc nhìn nàng, “Phu nhân, kỹ thuật của ngươi thật sự là không tinh a!”
Cái gì? Phi lễ xong rồi còn nói nàng một câu như vậy? Ngự Thiên Dung tức giận đến độ phổi sắp nổ tung, từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên muốn đánh bay một người ra ngoài đến vậy! Trên thực tế, nàng cũng làm như vậy, vung tay tung ra một chưởng, “Cút qua một bên đi!”
Phượng Hoa ôm nàng không buông tay, gồng mình chịu một chưởng này, “Phu nhân, ta sẽ không khỏi ngươi, không thể cùng ngươi trở về, ta liền cùng ngươi xuống địa ngục! Dù sao, ta cũng còn thiếu ngươi một mạng!”
Ngự Thiên Dung thu tay, dời ánh mắt, nhìn mép vực dần dần biến mất khỏi tầm mắt, không biết khe vực này rốt cuộc sâu đến đâu.
Càng rơi xuống, thân thể càng cảm thấy lạnh, chỗ đau trên đầu gối cũng càng lúc càng mãnh liệt, đến độ nàng phải nhíu mày, sâu kín thở dài, “Việc gì phải theo ta a, ngươi cũng không thiếu ta cái gì, mỗi người đều có vận mệnh của mình, ngươi cũng xuống dưới, Duệ Nhi biết làm sao bây giờ?”
“Ta đã bảo Nam Cung Tẫn chuyển cáo với Bùi Nhược Thần, ta tin tưởng hắn sẽ chăm sóc tốt cho Duệ Nhi!” Phượng Hoa cũng cảm nhận được hàn ý tận xương, độ lạnh ở khe vực này tuyệt không thua kém huyền băng đâu! Bá Vương Sơn không hổ là một nơi yêu dị, cư nhiên khiến bọn họ táng thân như thế! “Phu nhân, còn một vấn đề cuối cùng, ngươi có thích Triển Cảnh không?”
Ngự Thiên Dung thảm đạm cười, “Yêu hay không yêu đều đã không quan trọng, bất quá, ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh có thể nói ra tâm sự trong lòng với người khác cũng không tệ.
Một nam tử tốt như vậy, ta đương nhiên là động tâm, hơn nữa, ôn nhu và lạnh lùng vốn chính là loại hình mà ta thích, ha ha, bất quá, ta yêu không nổi thôi!”
Yêu không nổi a, Triển Cảnh tựa như một khối ngọc thuần khiết, mà nàng là khối tạp ngọc đã sớm nhiễm bất đồng nhan sắc, sao có thể xứng đôi?
Mà quan trọng nhất là, nàng đã bước vào thời điểm mệnh không lâu hĩ, còn dám đi yêu người ta sao?
“Yêu không nổi? Ta hiểu, giống như ta không thể yêu được phu nhân vậy!” Phượng Hoa cười khổ một tiếng, nếu còn sống, hắn cũng yêu không nổi nàng, lưng mang sứ mệnh của gia tộc, hắn có thể yêu nàng sao? Không thể yêu, yêu không được, thậm chí còn phải không ngừng thương tổn nàng!
Chỉ có giờ phút này, sắp đi về phía tử vong, hắn mới có thể không cố kỵ nói ra lời trong lòng mình.
Rơi xuống càng xa, hàn ý càng tăng thêm, sắc mặt Ngự Thiên Dung và Phượng Hoa đều bắt đầu trắng bệch, môi tím tái… Gắt gao ôm nhau vẫn không thể tiêu trừ hàn ý tập kích, xem ra bọn họ sắp bị đông chết!
Ngự Thiên Dung nhìn Phượng Hoa, “Tình yêu của ngươi cũng quá khiến người ta ngoài ý muốn, nói chuyện vẫn luôn ác độc như vậy, ai mà nghĩ đến ngươi sẽ thích ta a! Ha ha, bất quá, ta cũng thích tính cách của ngươi, luôn làm theo ý mình, mặc kệ người khác thấy thế nào, chỉ cần trong lòng mình đã quyết định là tốt rồi!”
Phượng Hoa nhìn vào hai mắt của nàng, như muốn nhìn thẳng vào đáy lòng, “Như vậy, phu nhân, ngươi có thích ta một chút nào không?”
“Thích? Yêu nghiệt giống như ngươi, ta không thích mới là lạ!” Ngự Thiên Dung khẽ bật cười, cười như ánh nắng giữa ngày đông, chiếu xạ vào tim Phượng Hoa, cảm giác này, giống như một người luôn sống trong u ám, bỗng nhiên nhìn thấy ánh rạng đông!
Phượng Hoa giật mình, sau đó lập tức nhẹ nhàng cười, “Thật không, như vậy, kiếp sau, ta chắc chắn là người thứ nhất tìm được phu nhân, sau đó sớm cướp phu nhân về trong tay!”
“Được thôi.” Ngự Thiên Dung đưa tay ôm chặt Phượng Hoa, ghé vào lỗ tai hắn, nói khẽ: “Nếu cho ta thời gian, ta nghĩ ta sẽ yêu ngươi, đáng tiếc a, nhân sinh không có đường rút lui, hơn nữa, ta chỉ có thể yêu một người!”
“Phu nhân!”
Phượng Hoa cũng gắt gao ôm lấy Thiên Dung, hai người không nói nữa, để mặc thân thể rơi xuống, cũng để mặc thân thể tiến dần vào trạng thái đông cứng.
Bọn họ có lẽ sẽ biến thành người băng, có lẽ sẽ bị dã thú ăn đến ngay cả xương cốt cũng không thừa, có lẽ sẽ…
Bất quá, những chuyện này đều không trọng yếu, quan trọng là bọn họ sẽ làm bạn với nhau suốt quãng đường này, sẽ không tách nhau ra nữa!
Phượng Hoa lưu luyến nhìn người trong lòng, Ngự Thiên Dung đã sớm một bước nhắm lại hai mắt, mà hắn lại luyến tiếc nhắm mắt lại, cho dù hô hấp đã đình chỉ, hắn cũng không muốn nhắm mắt lại, hắn muốn nhìn nàng, không thể để mình đánh mất nàng lần nữa!
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, hai người ôm nhau ngã xuống một vũng tuyết, nơi này lạnh vô cùng, vạn năm băng tuyết không tan, rất nhiều chỗ đã hóa thành huyền băng ngàn năm.
Ngay lúc hai người bọn họ rơi xuống, khe vực hơn mười thước kia cư nhiên khép lại, sau đó, ở trên đỉnh đầu bọn họ cư nhiên xuất hiện vô số đám mây, lợn lờ phía dưới thái dương trên đỉnh Tuyết Sơn!
Đây quả thực chính là kỳ quan, nhưng, Ngự Thiên Dung và Phượng Hoa đều không biết.
Một pho tượng tuyết sừng sững đứng giữa gió tuyết, nam tử vẫn thâm tình nhìn nữ tử trong lòng, nữ tử tựa hồ đã bình yên ngủ say, khóe môi nhếch lên mỉm cười, rất nhẹ, rất xa… Giữa cảnh trời tuyết trống rỗng, sự xuất hiện của bọn họ đã gia tăng một chút kì mĩ.
Tuyết rơi nhẹ nhàng lả tả một ngày một đêm, khi ánh sáng mặt trời một lần nữa xuất hiện, trên Tuyết Sơn xuất hiện ba bóng người đang sôi nổi rượt đuổi nhau trên tuyết.
“Tam đệ, cẩn thận một chút!”
Một đôi nam nữ đang chạy trên tuyết đuổi theo một thiếu niên chừng mười ba, mười bốn tuổi.
Thiếu niên còn thường quay đầu làm mặt quỷ với bọn họ, “Đại ca, đại tẩu, công phu của hai người không bằng đệ nha! Ha ha ha —— “
“Tam đệ!” Nam tử nghiêm túc không nể mặt trừng mắt.
Nữ tử kéo lấy cánh tay nam tử, sẳng giọng, “Phu quân, để cho Tam đệ chơi thêm một hồi nữa đi, dù sao cha mẹ cũng đã đi ra ngoài hái thuốc!”
Nam tử nhíu mày, “Tam đệ chính là bị ngươi và mẫu thân làm hư!”
“Đại ca, đệ nhưng là một đệ đệ rất tốt đó nha!”
“Tam đệ, cẩn thận —— “
Thiếu niên kia không biết sao lại thế này, vừa xoay người liền đụng phải một khối băng lớn, không, đứng lên mới phát hiện đây là hai người thật bị đông thành băng a!
Thiếu niên đứng lên phủi tuyết dính trên quần áo, giương mắt nhìn qua, “Đại ca, đại tẩu, mau tới, nơi này có hai người rất kỳ quái a!”
Đôi nam nữ ở phía sau chạy vội lên, thấy đôi nam nữ đứng trong tuyết, thần sắc đều biến đổi.
Tuy rằng bọn họ đã trở thành người băng, nhưng nam tử kia cư nhiên vẫn thâm tình nhìn nữ tử trong lòng, nhưng trong tình huống này, bọn họ không có khả năng còn hô hấp!
“Phu quân, làm sao