“Ha ha, Bùi đại thiếu đừng vội.
Công dụng của trà a, rất là lớn nha! Trà, đó là chiếc cầu thắt chặt tình hữu nghị.
Người xưa có câu, cống trà dâng lên quân, quân thưởng trà cho thần; ở nhà, tử tức phụng trà dâng cho cha mẹ; phu xướng phụ tùy; huynh lấy trà mời đệ, đệ lấy trà mời huynh; bằng hữu lui tới, lấy trà làm liên hoan.
Nay dùng trà làm nước uống, phù hợp ngũ luân thập nghĩa… Trà có công dụng ở khắp thiên hạ, không phải sự vật nào cũng có thể thay thế.”
Chờ hắn nói xong một đống, Bùi Nhược Thần đã muốn pha xong bình trà, có chút bất mãn nhìn hắn, “Hiên Viên nhị thiếu, ngươi là tới niệm kinh cho ta nghe sao?”
“Không phải, không phải, Bùi đại thiếu, khó có dịp thế này, ngươi vẫn chưa lĩnh hội được ý tứ của ta sao?”
Bùi Nhược Thần lắc đầu, trong lòng oán thầm: ngươi nghĩ rằng ta là ai a? Tùy tiện nói một đống nhảm nhỉ liền bảo đoán được ý đồ của ngươi? Hừ! Rót đầy một tách trà, dùng nội lực ném tách trà đến trước mặt Hiên Viên nhị thiếu ——
Hiên Viên nhị thiếu cũng không khách khí, vững vàng tiếp được, không rớt một giọt trà, nhìn thoáng qua, kinh ngạc hô: “Là trà ngân châm Quân Sơn!” Trà này đặc biệt phải do nữ tử làm, thân trà gắn đầy lông tơ, màu sáng tươ sáng, hương khí trong trẻo, nước trà có màu da cam, tư vị cam thuần, dù để lâu, hương vị cũng sẽ không đổi.
Khi pha trà, đợi đến lúc màu nước trà chuyển thành màu vàng hạnh, mỗi lá trà đều đứng thẳng về phía trước, phải nhanh chóng đảo một vòng, lá trà sẽ tụ lại cùng nhau, tạo thành hình thù hết sức đẹp mắt.
Bùi Nhược Thần vẫn giữ sắc mặt bình thản, không mấy để ý trả lời, “Đúng vậy, nhị thiếu thật có mắt nhìn!” Nếu không phải vì có chuyện muốn nhờ cậy, hắn mới không thèm chia sẻ thứ này đâu, muốn có được lá trà này thật không dễ, hơn nữa phân lượng còn rất ít!
“Ồ, trình độ thưởng thức của Bùi đại thiếu quả nhiên rất cao, như vậy hẳn là phải hiểu được ý của ta mới phải!” Hiên Viên nhị thiếu càng thêm tươi cười sáng lạn.
Bùi Nhược Thần thật không nói gì nổi, xét thấy người của Hiên Viên gia tộc có vẻ khó chơi, thầm quyết định vẫn là đừng chơi trốn tìm với bọn họ thì hơn, “Nhị thiếu, người sáng mắt không nói tiếng lóng, chuyện mà nhị thiếu tìm không gấp, nhưng ta có chuyện gấp cần nhờ nhị thiếu a!”
“Hắc hắc, Bùi đại thiếu không cần gấp, ta biết, ngươi là muốn ta đoán tung tích của một nữ nhân!”
Bùi Nhược Thần chấn động, “Làm sao ngươi biết?”
Hiên Viên nhị thiếu đắc ý cười, “Đương nhiên là bói toán ra, ngươi yên tâm, nàng chưa chết đâu! Ngươi chỉ cần đáp ứng ta một điều kiện, ta sẽ giúp ngươi tính xem nàng đang ở đâu, thậm chí nói cho ngươi biết làm thế nào để đi tìm nàng.”
“Được, ngươi nói một chút, là chuyện gì?”
Hiên Viên nhị thiếu thở dài một tiếng, “Ai… ta vừa rồi không phải nói trà có công dụng khắp thiên hạ đó sao, đương nhiên là muốn nói chuyện thiên hạ với ngươi rồi.”
Bùi Nhược Thần kinh ngạc nhìn Hiên Viên nhị thiếu, “Hiên Viên thế gia khi nào thì bắt đầu giao thiệp với chính quyền vậy?”
“Không có giao thiệp, chỉ là thân là con dân của Mạnh quốc, đây gọi là thực quân bổng lộc, vi quân phân ưu* a.
Hiên Viên thế gia chúng ta vẫn luôn thâm chịu hoàng ân, vì triều đình kính dâng chút tâm ý cũng là nên làm.”
* Thực quân bổng lộc, vi quân phân ưu: Nhận bổng lộc của nhà vua, nên vì vua mà phân ưu giải nạn.
Triều đình? Sắc mặt Bùi Nhược Thần khẽ trầm xuống, người này là người của phương nào?
“Bùi đại thiếu không cần lo lắng, Hiên Viên thế gia chúng ta không thích đi tranh giành này nọ với người khác, lần này ta đến, cũng chỉ vì bị lão nhân đánh đuổi ra, nói là khi ngươi muốn diễn trò nhân gian, nhớ quý trọng con dân của Mạnh quốc.
Chúng ta không muốn xen vào màn tranh đấu của hoàng gia, bất quá, thỉnh Bùi đại thiếu sau này làm việc, hãy tận lực giảm bớt thương tổn cho dân chúng vô tội.
Đây cũng chính là dùng tấm lòng của người yêu trà bàn chuyện thiên hạ.”
Nói một đống cư nhiên là vì chuyện này? Bùi Nhược Thần có chút bực mình, nhìn chằm chằm Hiên Viên nhị thiếu, “Lão gia tử nhà các ngươi thật sự là rất để mắt ta.”
“Trước mặt chân nhân, không cần nói dối.
Bùi đại thiếu, ngươi cũng đừng che dấu, thực lực của ngươi, chúng ta nhìn thấy rõ ràng.
Gia gia đưa ra băn khoăn, đương nhiên có đạo lý của ông ấy, ngươi cứ việc đáp ứng, ta cũng tiện báo cáo kết quả công tác!”
Bùi Nhược Thần mỉm cười, “Được, ta đáp ứng.
Như vậy, hiện tại, có phải đã đến phiên ngươi làm việc cho ta?”
Hiên Viên nhị thiếu ngẩn ra, chỉ đơn giản đáp ứng như vậy? Hắn cứ nghĩ mình ít nhất còn phải tốn chút nước miếng nữa a! Này…
“Nhị thiếu, ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ không tin lời của ta?”
“Không có, không có, Bùi đại thiếu nói là làm, điểm ấy ta thực hiểu được, cũng thực tin tưởng.”
Bùi Nhược Thần vừa lòng nhìn hắn, “Vậy thỉnh nhị thiếu giúp ta tính xem, người mà ta muốn tìm, hiện ở nơi nào!”
Hiên Viên nhị thiếu bừng tỉnh ha ha cười, “Không thể tưởng được, người luôn lạnh lùng như Bùi đại thiếu cư nhiên cũng có lúc khẩn trương vì một tiểu nữ tử! Thú vị, thú vị!”
“Vô nghĩa, nói mau đi!” Bùi Nhược Thần bất mãn nhìn hắn.
Nhị thiếu ha ha cười, làm bộ làm tịch bấm bấm đốt ngón tay một hồi, “Hàn Băng Cốc.”
Bùi Nhược Thần sửng sốt, “Nơi đó là nơi nào?”
“Những người thế tục như các ngươi đương nhiên không biết.
Hàn Băng Cốc là nơi lạnh vô cùng, người ở bên trong rất ít ra ngoài, sống gần như ẩn cư, nhưng ngươi vạn vạn đừng xem thường khả năng của bọn họ.
Người trong Hàn Băng Cốc, bản lĩnh sinh tồn rất mạnh, quan trọng nhất là thể chất của bọn họ tốt lắm, hơn nữa ý thức đoàn kết gia tộc phi thường mãnh liệt, chỉ cần có chuyện, cả cốc sẽ cùng hợp sức lại.
Hơn nữa bọn họ đa số đều tu luyện một loại dương công hộ thể, luyện võ thuận lợi gấp đôi so với người thường, có thể nói là làm ít công to.
Bởi vậy, người đời không dám dễ dàng chiêu chọc bọn họ.
Đáng tiếc, hơn một trăm năm trước, có một vị hoàng tử của Ly Quốc coi trọng một vị nữ nhi của Hàn Băng Cốc cốc chủ, vốn, tình yêu nam nữ cũng không có gì.
Nhưng bọn họ lại là tương vương có tâm, thần nữ vô mộng.
Hoàng tử kia tâm cao khí ngạo, cư nhiên dùng sức mạnh, nào ngờ vị tiểu thư kia trời sinh tính quật cường, vừa tìm được cơ hội liền liều mạng mang thân mình đầy thương trở về Hàn Băng Cốc.
Hàn Băng Cốc cốc chủ đương nhiên rất tức giận, xuất ra một nửa lực lượng để đối phó hoàng thất Ly Quốc.
Ý định ban đầu của bọn họ là oan có đầu nợ có chủ, đáng tiếc, Ly Quốc hoàng đế rất bao che khuyết điểm, đâu chịu để con mình đi tìm chết a!
Vì thế hai bên liền triển khai phân tranh.
Người Hàn Băng Cốc nổi giận, từ ám sát hoàng thất