Phượng Hoa căn bản là không biết mình cứ như vậy liền lại bị một người dán nhãn yêu nghiệt!
Mà Đàm tam thiếu thấy Phượng Hoa một mình kéo con hươu nặng trăm cân vẫn có thể bước đi nhẹ nhàng như cũ, trong lòng càng thêm thưởng thức con người này!
“Uy, khi nào các ngươi đãi rượu mừng? Để ta còn tặng các ngươi một phần lễ mừng!” Đàm tam thiếu bỗng nhiên lớn tiếng hỏi.
Phượng Hoa quay đầu ha ha cười, “Vậy thì phải xem vị kiều thê kia của ngươi khi nào mới chữa khỏi chân của phu nhân!”
“Làm vậy thật lãng phí thời gian a! Các ngươi có thể thành thân trước rồi đợi Phong Liên Hoa nở a, dù sao chuyện trị chân cũng không gấp.
Hơn nữa, hai người các ngươi đều trưởng thành!”
“Phốc!”
Phượng Hoa trừng mắt nhìn Đàm tam thiếu, vừa mới nói mình nhỏ, hắn không phục, giờ lại bảo hắn đã trưởng thành!
Đàm tam thiếu lại tiếp tục bổ sung: “Chẳng lẽ ngươi còn muốn làm sườn phu a?”
“Sườn phu thì có sao? Thực chất không phải đều là phu quân sao? Hơn nữa, với điều kiện của ta, cho dù vô danh vô phận, ta cũng có sống bá đạo hơn kẻ có danh có phận!”
Ôi chao! Người này quả thực là yêu nghiệt mà! Không thể cùng hắn thảo luận mấy chuyện này, chính là thuần túy lãng phí thời gian.
Thật không biết tên này được giáo dục thế nào.
Bất quá, hắn cũng nói đúng một việc, chính mình hẳn là nên đối mặt sự thật.
Hàn gia cần trợ thủ đắc lực để hỗ trợ quản lý Hàn Băng Cốc, hắn và Hàn nha đầu quả thật cần thương lượng hôn sự kỹ càng.
Ai…
Nhìn vào bóng lưng của Phượng Hoa, Đàm tam thiếu nhẹ giọng nói: “Cám ơn ngươi!”
Phượng Hoa vững vàng thong thả đi xuống núi, không nhanh không chậm trả lời: “Miễn, cứ coi như đó là ta hồi báo công ngươi lần nhắc nhở ta!”
Hai người lần lượt xuống núi trở về Đàm gia.
Đêm đó, Đàm gia đều có thêm đồ ăn mới, mà phần của Ngự Thiên Dung đặc biệt nhiều, thậm chí mấy ngày liên tiếp sau đó bị Phượng Hoa tẩm đại bổ.
Nhờ linh đan diệu dược của Hàn Nhị tiểu thư, cộng thêm đủ loại thực phẩm trân quý của Phượng Hoa, sắc mặt Ngự Thiên Dung càng ngày càng hồng nhuận.
Mà trải qua nhiều ngày được Phượng Hoa săn sóc, hắn ở trong lòng nàng cũng chiếm cứ một vị trí càng ngày càng quan trọng.
Về phần tu vi, hai người đều đề cao so với phía trước rất nhiều.
Một tháng trôi qua, Cửu Thiên Huyền Công của Ngự Thiên Dung đã luyện đến tầng thứ sáu, bất quá càng lên cao càng cảm thấy khó khăn, đến nỗi vất vả suốt một tháng, Ngự Thiên Dung vẫn không phá được tầng thứ bảy, làm cho nàng rất là buồn bực.
Mà Phượng Hoa thấy vậy càng thêm buồn bực, người bình thường luyện võ nào có cái kiểu tiến độ như vậy a, nữ nhân này đã thăng cấp thần tốc như vậy còn không thấy đủ, thật sự rất không công bằng!
Mắt thèm thì mắt thèm, thấy Ngự Thiên Dung buồn bực, Phượng Hoa vẫn thực săn sóc đề nghị đi ra ngoài giải sầu, nhân tiện rủ thêm đôi tình nhân Đàm tam thiếu, mà Đàm đại thiếu và phu nhân bởi vì đã là một đôi uyên ương làm cho người ta hâm mộ nên bị bài trừ ra ngoài.
Bốn người cùng cười toe toét xuất môn, Phượng Hoa đẩy xe cho Ngự Thiên Dung, Đàm tam thiếu nắm lấy tay Hàn Nhị tiểu thư, thoạt nhìn chính là hai đôi giai ngẫu.
“Phu nhân, hôm nay thời tiết rất tốt, hay là chúng ta trượt tuyết đi?” Sau khi đi vào Hàn Băng Cốc sau, Phượng Hoa phát hiện Ngự Thiên Dung cư nhiên thích trượt tuyết, có mấy lần nàng đều tự mình lợi dụng bánh xe lăn để trượt tuyết, tư thái kia thập phần tao nhã.
Nếu có một ngày hai chân của nàng khỏi hẳn, hắn tin chắc, tư thế trượt tuyết của nàng sẽ càng thêm xinh đẹp!
“Được, chúng ta lên đây ngồi đi.
Trước kia khi ta chơi, mọi người đều ngồi trên một tấm ván gỗ, dùng hai tay đẩy để trượt!”
Phượng Hoa liếc nhìn Đàm tam thiếu và Hàn Nhị tiểu thư một cái, Đàm tam thiếu đang định cự tuyệt, lại bị ánh mắt mang theo sát ý của Phượng Hoa dọa đến, “Ha ha, vậy chúng ta chơi trò đó đi!” Ác ma, tên nam nhân này, đối mặt với Ngự Thiên Dung thì lúc nào cũng cười cười, còn mỗi khi đối mặt với bọn họ thỉnh thoảng còn trở mặt! Thật đáng giận!
Hàn Nhị tiểu thư nghe vậy sửng sốt, nhìn về phía Đàm tam thiếu, “Ngươi thật sự muốn tham gia? Ta nhớ là ngươi cũng không thích trượt tuyết a!”
“Ôi chao? Chẳng lẽ Đàm tam thiếu sợ trượt tuyết?” Phượng Hoa đuổi sát chen vào một câu, còn hết sức hàm súc nhìn Đàm tam thiếu, “Ta còn tưởng Đàm tam thiếu là anh hung của Hàn Băng Cốc a? Sao ngay cả trượt tuyết cũng không am hiểu?”
“Ai nói ta sợ?” Đàm tam thiếu tức giận trừng mắt nhìn Phượng Hoa, “Thi thì thi, bất quá, nếu đã thi thì phải có phần thưởng, bằng không chơi không có động lực!”
“Được! Nếu chúng ta thắng, như vậy Hàn Nhị tiểu thư hãy giúp phu nhân chữa khỏi hai chân trước nửa năm!”
“Hừ, ngươi tưởng đây là tiểu hài tử chơi ném bùn sao, cứ nói trước là trước được sao?”
Hàn Nhị tiểu thư liếc nhìn Phượng Hoa một cái, “Phượng công tử cứ việc yên tâm, chỉ cần vừa có được Phong Liên Hoa, ta sẽ lập tức chuẩn bị trị chân của Ngự phu nhân, nhưng phải chờ ít nhất một năm rưỡi nữa mới hái được Phong Liên Hoa trên đỉnh Tuyết Sơn của Hàn Băng Cốc, hoa của đợt trước đã bị chúng ta dùng xong rồi!”
“Không có chuyện thì hái hết làm gì a? Thật sự là ngoan độc!” Phượng Hoa thập phần bất mãn, oán giận nói.
Đàm tam thiếu không vui, nói, “Uy, ngươi lời này hơi quá đáng đi, đó là đồ của Hàn Băng Cốc, chúng ta thích làm thế nào thì làm thế đó, đến phiên ngươi nói xen vào sao?”
“Hứ, tự giữ tự trộm!”
Ách! Cái này mà gọi là trộm được sao? Hàn Nhị tiểu thư và Đàm tam thiếu đều lộ ra bất mãn trùng trùng.
Ngự Thiên Dung mỉm cười giảng hòa, “Được rồi, đừng tranh luận vấn đề này, ta thấy thế này… Người nào thua phải phụ trách đi săn thú chuẩn bị cơm!”
“Được!” Phượng Hoa nhanh chóng cướp lời phụ họa.
Đàm tam thiếu cực kì khinh bỉ nhìn hắn một cái, Hàn Nhị tiểu thư gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Vì thế cuộc thi trượt tuyết liền như vậy bắt đầu.
Đàm tam thiếu không chút khách khí chiếm tiên cơ, Hàn Nhị tiểu thư cũng không cam lòng yếu thế đuổi theo.
Phượng Hoa vẫn giữ nguyên tốc độ với Ngự Thiên Dung, “Phu nhân, chúng ta có cần thắng không?”
Ngự Thiên Dung liếc trắng mắt, “Vô nghĩa, đương nhiên là phải thắng!” Nói xong liền dùng nội lực, nhanh chóng lướt tới, tốc độ phải nói là như bay, làm cho Phượng Hoa giật hoảng cả mình, vội vàng đuổi theo, sợ Ngự Thiên Dung sơ ý té ngã.
Đàm tam thiếu đang lúc đắc ý, bỗng nhiên bên cạnh vèo một tiếng, một bóng người