Bùi Nhược Thần thực nghiêm túc suy nghĩ, sau đó thản nhiên trả lời: “Đó là bởi vì nàng không phải Ngự Thiên Dung trước kia! Lại nói, đây cũng là công lao của đệ a, nếu không phải đệ đã giết Ngự Thiên Dung trước kia, ta nghĩ, giờ phút này ta vẫn sẽ rất không thích nàng!”
Nam Cung Tẫn bị nói đến mắc nghẹn, là hắn làm Thiên Dung mất trí nhớ, đúng vậy, là lỗi của hắn.
Nhưng chuyện này có thể trở thành lý do khiến hắn từ nay về sau phải buông tha cho Ngự Thiên Dung sao?
Không cam lòng! Nhưng ngoại trừ không cam lòng, hắn tựa hồ đã không có cách nào khác! Ngự Thiên Dung nay đối với hắn không tốt hơn đối với một người xa lạ bao nhiêu, trong lòng của nàng căn bản đã không có hắn, nàng cũng đã từ chối rất tuyệt tình! Buông tha sao? Thật sự không cam lòng!
Bùi Nhược Thần cười nhạt, “Biểu đệ, đừng quên thân phận của đệ, đệ còn có chuyện lớn quan trọng phải làm! Đừng vì tư tình nhi nữ mà trì hoãn a!”
Nam Cung Tẫn trừng mắt nhìn Bùi Nhược Thần, hắn dám khẳng định, Bùi Nhược Thần lần này tuyệt đối là cố ý chọc giận hắn! “Biểu ca, yên tâm, đệ không quên thân phận của mình, chỉ là, biểu ca có phải đã quên biểu tẩu ở nhà rồi không? Nếu biểu tẩu biết biểu ca ở đây tỏ ra quan tâm một nữ nhân khác như thế, sợ là sẽ ghen tị mất!”
Ngự Thiên Dung thầm sửng sốt, Nam Cung Tẫn không nhắc tới thì nàng đã quên mất chuyện này.
Đúng vậy, nếu bị ả Cốc Vân kia biết Bùi Nhược Thần đến tận Hàn Băng Cốc tìm nàng, nhất định sẽ nổi cơn giận dữ… Không đúng, Bùi Nhược Thần vì sao lại tìm đây? Là vì Phượng Hoa hay là vì mình? Hoặc là vì bọn họ là đồng bọn hợp tác, sợ mình chết đi, hắn không lấy được thuốc?
Hơn phân nửa là vì mấy viên thuốc đó! Ai… nam nhân này cũng thật chấp nhất a! Ngự Thiên Dung thở dài, “Bùi Nhược Thần, để ta xuống dưới đi, ta tự mình trở về được!”
Bùi Nhược Thần sửng sốt, Phượng Hoa và Nam Cung Tẫn cũng ngây ngẩn cả người, tự mình trở về? Nàng có thể đi sao?
Phượng Hoa thập phần bất mãn trừng mắt nhìn Nam Cung Tẫn: xen vào việc của người khác!
So với Nam Cung Tẫn, hắn tình nguyện là Bùi Nhược Thần chăm sóc phu nhân!
Nam Cung Tẫn bị Phượng Hoa trừng mắt, có chút nan kham, hắn nói là lời nói thật a, ánh mắt kia của Phượng Hoa là có ý tứ gì? Bùi Nhược Thần có thể thân cận Thiên Dung, hắn thì lại không thể? Nói thế nào thì hắn cũng từng là phu quân của Thiên Dung a! Sao lại không có tư cách?
“Chẳng lẽ ngươi sợ người khác cho rằng giữa chúng ta có cái gì?” Bùi Nhược Thần cười nhìn Ngự Thiên Dung, thản nhiên nói, ngữ khí lại trùng trùng gió lạnh.
Ngự Thiên Dung nghe vậy, rất là căm tức nói, “Ai sợ, ta xưa nay làm việc đường hoàng, thích gì làm đó, người khác nghĩ cái gì thì liên quan gì đến ta!”
“Tốt! Vậy ngươi cần gì để ý tới lời phỏng đoán của Hộ Quốc tướng quân? Chúng ta lại không cần nhìn sắc mặt của người khác mà sống.” Bùi Nhược Thần nói một câu Hộ Quốc tướng quân để tỏa rõ lập trường của mình, đồng thời chỉ ra khoảng cách: ta xem ngươi là biểu đệ, không phải để ngươi chõ mũi vào việc của ta, nếu ngươi vẫn tiếp tục như vậy, thì chuẩn bị đánh nhau đi!
Nam Cung Tẫn đương nhiên nghe ra hàm ý của Bùi Nhược Thần, bởi vậy hắn càng thêm bất mãn! Bùi Nhược Thần xưa nay chưa từng vì một nữ nhân mà giận dỗi với hắn, lại càng không vì một nữ nhân mà tuyên chiến với hắn.
Vậy mà, hiện này, ngay lúc này, trước mắt hắn, người này lại làm như thế, vì Ngự Thiên Dung, người này ám chỉ tuyên chiến với hắn!
Chẳng lẽ vì nàng mất trí nhớ, hắn liền coi trọng nàng sao? Hắn có thể mặc kệ quan hệ trước đây, mặc kệ người trong thiên hạ nói ra nói vào, quyết tâm bảo vệ nàng sao?
Cả đoạn đường xuống núi, không khí đều rất trầm trọng, đương nhiên ngoại trứ Bùi Nhược Thần và Phượng Hoa, bọn họ còn rất ăn ý nhìn nhau cười cười.
Đi đến giữa sườn núi, Ngự Thiên Dung mở miệng nói: “Khoan đã, Hàn Nhị tiểu thư còn ở bên trong chờ chúng ta!”
Đàm tam thiếu trừng lớn mắt nhìn Ngự Thiên Dung, “Ngươi điểm huyệt nàng ấy?” Nếu không phải, nha đầu kia sao có khả năng thành thành thật thật ngồi ở một chỗ mà chờ? Khó trách chỉ có một mình nàng ta trở về!
Ngự Thiên Dung hì hì cười, “Thật ngại quá, nhất thời lỡ tay, sau đó nhất thời xúc động, quên mang theo nhị tiểu thư đi tìm các ngươi.”
A? Trợn tròn mắt nói nói dối a! Tuyệt đối là vậy! Lại còn nói dối không biết xấu hổ!
Bùi Nhược Thần ôm Ngự Thiên Dung đi giải huyệt cho Hàn Nhị tiểu thư, Ngự Thiên Dung còn chưa giải huyệt liền nói với Hàn Nhị tiểu thư: ” Đàm tam thiếu của ngươi bị thương!”
Oán giận vốn đang nghẹn đầy trong cổ họng Hàn Nhị tiểu thư thoáng chốc liền tiêu tán.
Vừa được giải huyệt xong, nàng không nói hai lời liền lao ra bên ngoài tìm người trong lòng của mình.
Bùi Nhược Thần liếc nhìn Ngự Thiên Dung một cái, thưởng thức nói: “Không tệ, ứng đối thi thố tốt lắm, ta càng ngày càng coi trọng ngươi, xem ra ta không chọn sai đồng bọn.”
Ngự Thiên Dung bĩu môi, nói cho cùng, còn không phải vì muốn lấy vài viên thuốc của Độc Quái! Ách… Đã lâu không nghĩ tới Độc Quái, không biết hắn thế nào? Chuyện ở Ám Thần Sơn Trang tựa hồ không để ý tới cũng không sao, nguy rồi, quên báo cho bọn họ!
Ai… quên đi, nếu phát sinh chuyện gì, coi như là bọn hắn tự làm tự chịu! Chậc… Cũng không được, huynh đệ Lam Tĩnh Phong không thể chết được! “Uy, Bùi Nhược Thần, ngươi có thể giúp ta truyền tin được không?”
“Đưa cho ai?”
“Độc Quái hoặc là Hạ Duyệt đều được.”
Bùi Nhược Thần mỉm cười, “Là muốn dặn Độc Quái hạ thủ lưu tình với Ám Thần Sơn Trang sao?”
“Ngươi đoán được?”
“Đương nhiên, lần đó ngươi buông tha cho bọn Lam Tĩnh Phong, ta sẽ biết, hơn nữa, vì giảm bớt phiền toái ta đã dùng bồ câu đưa tin, dặn Độc Quái giữ tánh mạng của bọn họ lại.
Hiện tại xem ra, ta đúng là rất biết nhìn xa!” Bùi Nhược Thần cười cực kì sáng lạn, từ đuôi lông mày đến khóe mắt đều lộ ra vẻ đắc ý.
Ngự Thiên Dung bĩu môi.
Nàng chỉ là nhất thời quên thôi, hừ, đắc ý cái gì chứ!
“Sau khi trở về nên dọn dẹp Hồng Nhan Tôn Chủ, nàng luôn nhớ đến ngươi, mãi không quên a!”
Sắc mặt Ngự Thiên Dung trầm xuống, “Nàng ta lại gây phiền toái cho bọn Hạ Duyệt?”
“Ừm, có thể nói là vậy, bất quá, bị con của ngươi phá, đương nhiên, ra mặt không phải nàng, mà là Cốc Vân.”
Gì? Ngự Thiên Dung ngơ ngác nhìn người trước mặt, “Ngươi là nói vợ của ngươi, khụ khụ, phu nhân, bị nàng ta lợi dụng?”
Bùi Nhược Thần trắng