Nhìn hai người cứ mắt to trừng mắt nhỏ, Ngự Thiên Dung cảm thấy có chút buồn cười, “Ta sẽ ra mặt, xem như trả ân tình cho Đàm lão gia.”
Đàm lão gia ha ha cười, “Vậy ta xin thay mặt Hàn Băng Cốc cảm tạ Ngự phu nhân trước.”
Bùi Nhược Thần không vui liếc nhìn Ngự Thiên Dung một cái: nàng tưởng ra đó là chỉ khoa chân múa tay thôi sao?
Ngự Thiên Dung quay sang nhìn hắn một cái, chỉ cười cười cho qua, cũng không nói thêm câu gì.
“Còn có một chuyện rất trọng yếu, đó là hy vọng Bùi công tử có thể nhờ Hiên Viên nhị thiếu làm người chỉ huy phía sau màn.” Một giọng nói trầm thấp đột ngột vang lên, một bóng đen chợt xuất hiện trước mặt mọi người.
Đàm lão gia vừa thấy người đó tới, hai mắt tràn đầy kinh hỉ, “Đại hộ pháp, ngài đã xuất quan?”
“Ha ha, Hàn Băng Cốc có khách quý không ngừng đến, lòng của lão phu tâm sao có thể yên tĩnh được, cho nên liền chạy vội ra đâu.” Lão giả áo bào đen cất tiền cười khẽ, ánh mắt lại không ngừng quan sát Ngự Thiên Dung, “Ừm, không tệ, không tệ, đây chính là chính là khách quý khó gặp suốt trăm năm, à không, phải nói là ngàn năm mới đúng!”
Đối với vị đại hộ pháp thình lình xuất hiện này, Bùi Nhược Thần có chút bất mãn, bởi vì ánh mắt của ông quá mức trắng trợn.
“Đại hộ pháp chẳng lẽ còn có một đôi tuệ nhãn?”
Có lẽ là cảm nhận được Bùi Nhược Thần đang bất mãn, đại hộ pháp cũng thấy hơi có lỗi, cười nói, “Bùi công tử thứ lỗi, mạo phạm hồng nhan tri kỷ của công tử thật sự là có lỗi.
Lão phu không có ý gì khác, chỉ là thần vận của Ngự phu nhân thật sự không giống người thường, cho nên nhịn không được, muốn quan sát kỹ một chút.”
Không ngờ vị đại hộ pháp này sẽ nói ra như vậy, khuôn mặt luôn bình tĩnh của Bùi Nhược Thần cũng lộ ra một tia xấu hổ, bất quá rất nhanh đã bị câu kế tiếp của đại hộ pháp thu hút sự chú ý.
“Vì để ngừa vạn nhất, đến lúc đó, Hàn Băng Cốc chúng ta sẽ phái ra mười một vị cao thủ tiến đến hộ pháp, vạn nhất có cái gì dị thường, cũng không đến mức luống cuống tay chân.”
Đàm lão gia nhíu mày, “Mười một vị? Vậy không phải là toàn bộ mười một vị hộ pháp của chúng ta đều đến sao? Nếu vậy, thế lực Hàn Băng Cốc sau này sẽ gặp khó khăn.”
Hàn cốc chủ cũng gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, tuy rằng Hàn Băng Cốc có không ít cao thủ, nhưng người có thể đối kháng với các Thú Vương quả thực chỉ có mười một vị hộ pháp mà thôi.
Vạn nhất phát sinh tình huống dị thường gì, người của Hàn Băng Cốc có thể ngăn cản được sao?
Ngự Thiên Dung nhìn sang Bùi Nhược Thần, ý tứ rõ ràng: Hàn Băng Cốc này thoạt nhìn không lớn, không ngờ cư nhiên còn có mười một vị hộ pháp a! Nhìn bộ dạng bọn họ, thực lực bên kia còn mạnh hơn rất nhiều, chẳng lẽ bên Thú Giới còn có nhân vật lợi hại hơn?
Bùi Nhược Thần khẽ nhíu mày, không biết đang suy tính chuyện gì, thật lâu sau mới nói, “Ta thấy chỉ cần ba vị là đủ.”
Đại hộ pháp kinh ngạc nhìn Bùi Nhược Thần, tựa hồ có chút kinh ngạc trước thái độ tự tin của Bùi Nhược Thần, “Lão phu đương nhiên tin tưởng năng lực của Bùi công tử, nhưng mà việc này không thể xem nhẹ hung hiểm, cho nên…”
“Đại hộ pháp nếu đã tin tưởng ta, sao không tiếp thu đề nghị của ta? Có đôi khi, nhiều người không nhất định là làm việc tốt hơn đâu!”
Đại hộ pháp do dự nhìn Hàn cốc chủ, thật ra, bảo toàn bộ mười một vị hộ pháp ra trận, ông còn không dám chắc sẽ không có việc gì đâu, giờ chỉ đi có ba vị, có phải là quá ít không?
Hàn cốc chủ sầu lo y như vậy, bất quá ông vừa mới nói sẽ giao người cho Bùi Nhược Thần điều phối, cho nên lúc này không có lập trường để kiên quyết phản đối.
Hơn nữa, ông cho rằng Bùi Nhược Thần nói như vậy, nhất định có lý do.
“Ta thấy cứ dựa theo ý của hắn đi!” Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Nếu chúng ta là khách quý của Hàn Băng Cốc, đương nhiên có thể hóa giải nguy cơ cho Hàn Băng Cốc.
Nếu chúng ta không phải, như vậy, các vị phái ra nhiều người, không chừng đều là hy sinh uổng phí.
Cho nên, ta nghĩ: nếu đã lựa chọn chúng ta, thì hãy tin tưởng chúng ta đến cuối cùng!”
Thấy khuôn mặt Ngự Thiên Dung từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, điềm tĩnh, Hàn cốc chủ bỗng nhiên ha ha cười, “Ngự phu nhân nói không sai, là chúng ta quá mức cẩn thận.
Đúng như lời Ngự phu nhân nói, nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người, đó mới là vương đạo! Được, chúng ta sẽ làm theo lời Bùi công tử!”
Đại hộ pháp và Đàm lão gia tuy rằng vẫn có chút lo lắng, bất quá, nếu Cốc chủ đã lên tiếng, bọn họ cũng không cần phải tiếp tục kiên trì.
Bởi vậy, chuyện quyết đấu với Thú Giới cứ như vậy liền đã thỏa thuận xong.
Khi Phượng Hoa nghe mọi việc được an bài như vậy, tức giận đến độ túm ngay vạt áo của Bùi Nhược Thần, lôi hắn đi ra ngoài.
Đi vào một rừng cây yên tĩnh, Phượng Hoa mới quay sang chất vấn Bùi Nhược Thần, “Vì sao lại để cho phu nhân ra trận? Ngươi cũng đã thấy tình hình hôm nay rồi, chẳng lẽ ngươi không sợ phu nhân lại bị thương?”
“Đây là chính nàng lựa chọn, chúng ta không có quyền ngăn trở.
Nàng là muốn báo ân, nếu không cho nàng tham gia, nàng cả đời đều cảm thấy mình thiếu nợ ân tình với Hàn Băng Cốc!”
“Thiếu nợ ân tình thì chúng ta có thể dùng phương thức khác để báo đáp, không cần phải để cho nàng đi mạo hiểm! Ta thay nàng không được sao? Hàn cốc chủ không phải cho ngươi an bài sao, ngươi cứ để ta ra trận là được!”
Bùi Nhược Thần lắc đầu, “Phượng Hoa, ngươi đừng như vậy, quan tâm sẽ bị loạn! Nàng không cần ngươi duy hộ quá mức như vậy, nàng có chủ kiến của mình, nàng sẽ không đáp ứng yêu cầu của ngươi đâu.”
“Hừ, ta mặc kệ, ngươi không phải rất lợi hại sao? Ngươi đi nói với nàng đi, phải thuyết phục nàng cho bằng được!”
Bùi Nhược Thần có chút cảm thán nhìn Phượng Hoa, “Ai… Đối phó với nữ nhân là chuyện ta làm kém nhất, muốn đi thì tự ngươi đi đi!”
“Ngươi rõ ràng là đòi giành giật trách nhiệm khỏi tay người nào đó, sao bây giờ lại thoái thác trách nhiệm?” Phượng Hoa liếc xéo nhìn Bùi Nhược Thần, trong ánh mắt rõ ràng đang mắng: ngươi rất kém cỏi!
Bùi Nhược Thần lại mỉm cười, “Ta cũng là bất đắc dĩ a, nếu không phải người nào đó không quá xứng chức, cần ta phí sức lao động sao!”
Hừ! Người này, đúng là kiểu gì cũng không thuyết phục được, thật đáng giận!
Thấy Phượng Hoa vẫn còn tức giận, Bùi Nhược Thần chỉ có thể thở dài, “Nàng là nhất định phải đi.
Nàng vốn chính là vị khách quý chủ chốt của Hàn Băng Cốc, mấy người chúng ta đều là vì