“Lại nói, ta nhớ, Phượng Hoa tựa hồ cũng không quá thích cầm kỳ thư họa a!” Bùi Nhược Thần lại bổ sung một câu.
Phượng Hoa thấy ý cười trong mắt Bùi Nhược Thần, tức giận đến hai lá phổi muốn nổ ra! Tên này định gây sự gì đây?
Ngự Thiên Dung cẩn thận hồi tưởng một chút, phát hiện Phượng Hoa đúng là không cảm thấy hứng thú với mấy thứ này, hắn tựa hồ chỉ thích… Ừm, giống như chỉ thích suy nghĩ làm thế nào để dụng độc vô cùng nhuần nhuyễn và làm thế nào đả bại đối thủ!
Chậc, nghĩ như vậy, Ngự Thiên Dung bỗng nhiên cảm thấy mình hình như rất không hiểu con người Phượng Hoa, không khỏi có chút áy náy nhìn Phượng Hoa, “Ha ha, chuyện đó, Phượng Hoa, lâu như vậy, ta hình như đều chưa hỏi ngươi thích cái gì a?”
Phượng Hoa vừa thấy vẻ ảo não trong mắt Ngự Thiên Dung, nhất thời càng thêm ghét bỏ Bùi Nhược Thần, người này thuần túy là muốn làm hắn xấu mặt! “Phu nhân không cần lo lắng, nếu muốn biết ta thích cái gì, rất đơn giản, chỉ cần chúng ta thành thân, chuyện gì ta đều có thể nói cho ngươi, bao gồm ân oán của ta và người kia.”
A! Ngự Thiên Dung chưng hửng, ta đâu có rảnh dữ vậy, chỉ vì chuyện này mà kết hôn, cút qua một bên đi! Thấy hai người cứ liên tục đưa mắt ngầm trừng nhau, Ngự Thiên Dung nghĩ nghĩ một lát, mở miệng đề nghị, “Ta từng nghe qua một khúc tên là Huynh Đệ Ca, không bằng ba người chúng ta cùng hợp tấu đi!”
“Huynh đệ?” Bùi Nhược Thần và Phượng Hoa nhìn nhau, không biết là tâm tình gì, bất quá cuối cùng hai người đều gật đầu.
Ngự Thiên Dung vươn tay gảy lên dây dằn, làn điện thâm trầm lại mang theo trào dâng cảm xúc chậm rãi bay quanh quẩn trong viện:
Ta nên nói thế nào, ta nên làm thế nào.
Nói hay nói, làm hay không làm, đều là sai.
May mà ngươi có ta, ta có ngươi.
Chúng ta chung quy là ai, chung quy là cái gì.
Là ai ép buộc ta phải sống thế này, là ai buộc ta phải ép đuối sống dưới chân người khác?
Bên phải ta là ngươi, bên trái ngươi là ta.
Có lẽ ngươi đúng, có lẽ ta sai.
Hỏi vì sao phải trầm mặc làm ác, chẳng lẽ dối trá không phải đại gian đại ác.
Thứ ta nên nói đã nói, chuyện ta nên làm đã làm.
Ngươi và ta cùng tồn tại trong huyết tinh, sống đã không có khoái hoạt, mất đi lối thoát, ngay cả phản kháng cũng chậm một nhịp! Đừng nói người cứu hoả cũng sẽ bị phỏng, cái gọi là giải thoát không đồng nghĩa với chạy trốn.
Huynh đệ một hồi, chưa bao giờ phân riêng là ngươi hay ta.
Tay chân một đôi, chưa bao giờ phân riêng là trái hay phải.
Bằng hữu chưa bao giờ có một phân hứa hẹn, nhưng chân tình vẫn như cũ, một cho ta, một cho ngươi!
…
Lần đầu tiên nghe bài hát này, Ngự Thiên Dung đã cảm thấy dạt dào cảm xúc.
Con người sống trên đời có thể có được một, hai huynh đệ bằng hữu chân chính đúng là không dễ.
Không dính dáng đến lợi ích, hai người vẫn dành cho nhau tình bằng hữu chân thành, mặc kệ là vào thời đại nào đều khiến người ta cảm động!
Bùi Nhược Thần lẳng lặng nghe, muốn nhớ kỹ lời bài hát.
Hắn nhìn sang Ngự Thiên Dung, ánh mắt có chút suy nghĩ: ca khúc này chẳng lẽ là do nàng đặc biệt chọn cho hai người bọn hắn? Bởi vì nghe thế nào, đều cảm thấy từ ngữ bên trong cứ như đang hình dung tên Phượng Hoa kia, đặc biệt câu: “Sống đã không có khoái hoạt, mất đi lối thoát, ngay cả phản kháng cũng chậm một nhịp.”
Theo ý hắn, hoàn toàn chính là những từ đặc tả Phượng Hoa a!
Ý tưởng của Phượng Hoa và Bùi Nhược Thần trên cơ bản là đại đồng tiểu dị, cho nên hai người nhất thời cùng làm một cái quyết định, phải học giỏi khúc này!
Hát xong, Ngự Thiên Dung quay sang nhìn hai người, thật sâu thở dài, “Tình nghĩa huynh đệ trong giang hồ có đôi khi thật sự làm cho người ta cảm động, bất quá, loại huynh đệ đồng cam cộng khổ này chỉ còn rất ít!”
“Thiên Dung, khúc này tốt lắm a, nàng đàn lại một lần đi, ta muốn thổi sáo thử xem sao!” Bùi Nhược Thần có chút tâm động nói.
Ngự Thiên Dung mỉm cười gật gật đầu, Phượng Hoa thấy hai người bọn họ một người thổi sáo một người đàn, còn mình thì trong tay không có đạo cụ gì có thể dùng, ảo não a! Hắn đành ngồi xuống cạnh Ngự Thiên Dung, kiêu ngạo nói: học tập điều khiển a!
Bất quá nghe xong chừng hai lần, Phượng Hoa liền thấy rất ngứa tay, làn điệu này rất có nhiệt huyết nam nhi, rất hợp khẩu vị của hắn, muốn học a! Vì thế hắn vội vàng đi tìm Đàm đại thiếu phu nhân, mượn một cây cầm cổ, theo Ngự Thiên Dung học đàn.
Đàm thiếu phu nhân ở trong viện của mình nghe được tiếng đàn, trong lòng nổi lên tò mò, liền lặng lẽ tới gần viện của Ngự Thiên Dung, kết quả phát hiện là ba người hợp tấu, hơn nữa, cư nhiên rất có hào khí, âm điệu rất hài hòa.
Nhìn cảnh ba bóng người hòa hợp cùng đàn hát, nàng bỗng nhiên thấy cảm động.
Hình ảnh như vậy, thật sự đã lâu lắm không có dịp nhìn thấy, không biết về sau muội muội thành thân tồi, các phu quân cưới về có thể hòa hợp như vậy không?
Có đôi khi thật sự hâm mộ Ngự phu nhân a! Đàm đại thiếu phu nhân khe khẽ thở dài, bỗng nhiên thoáng thấy một bóng người, kia không phải là Nam Cung Tẫn sao?
Ai… Đây cũng là một nam nhân đáng thương a, rõ ràng đã tới tới rất gần Ngự phu nhân, lại giống như cách mấy ngọn núi, khó có thể bước đi.
“Đại thiếu phu nhân, Đại thiếu gia đã trở lại, hơn nữa, lão gia muốn nô tài đến mời Ngự phu nhân và các công tử cùng đi nghị sự.” Một gia đinh tiến lên bẩm báo, cắt đứt màn xem biểu diễn âm nhạc của Đàm đại thiếu phu nhân.
“Ừm, ta biết rồi.
Ngươi nên làm cái gì thì làm cái đó đi, không cần để ý đến ta.”
“Vâng.”
…
Đàm lão gia gọi Ngự Thiên Dung, Bùi Nhược Thần, Phượng Hoa và Nam Cung Tẫn cùng đến, sắc mặt có chút nghiêm túc, “Ngự phu nhân, trước ngày chính thức quyết định, chúng ta đều hy vọng phu nhân và Hộ Quốc tướng quân có thể tu luyện mấy ngày.
Nếu các vị đã chuẩn bị tốt, như vậy, ta sẽ mang hai vị đi xem khu vực tu luyện!”
“Đàm lão gia, xin đợi đã.” Phượng Hoa bỗng đứng lên nói, “Hai chân của phu nhân chúng ta không tiện, ta thấy vẫn là để ta đang đi thôi!”
Đàm lão gia có chút ái muội nhìn Phượng Hoa, “Phượng công tử không cần lo lắng, ta nghĩ Hộ Quốc tướng quân sẽ biết cách chăm cóc Ngự phu nhân, nói thế nào, hắn cũng là khách của chúng ta a!”
Bùi Nhược Thần thấy Phượng Hoa còn muốn nói cái gì, vội đưa tay giữ chặt lấy hắn, “Nơi này nhiều người nhiều miệng, ngươi không cần làm chuyện uổng phí.” Nói xong lại nhìn về phía Nam Cung Tẫn, hòa