Đàm lão gia dặn dò xong, để lại lương thực và nước liền rời đi.
Hiên Viên nhị thiếu mặt mày đau khổ ngồi trong hang đá, hắn bị Bùi Nhược Thần kéo áo không cho đi, bảo là phải ở lại giám sát bốn người bọn họ luyện công! Hứ, rõ ràng là muốn lợi dụng mình!
Về phần Ngự Thiên Dung, nàng rất vừa lòng Địa Hoang Kiếm.
Đàm lão gia đã nói, nếu lần này làm việc thuận lợi, như vậy Địa Hoang Kiếm sẽ đưa cho nàng làm tạ lễ.
“Uy, nữ nhân, cẩn thận coi chừng nó cắn nuốt linh hồn của ngươi a!”
Ngự Thiên Dung bĩu môi nhìn Hiên Viên nhị thiếu, “Yên tâm, ta a, cho dù là một linh hồn hoang vu, cũng chỉ sẽ biến mất cùng với sinh mệnh, chứ không bị cắn nuốt!”
Nam Cung Tẫn liếc nhìn bọn họ một cái, “Được rồi, chúng ta mau chóng bắt đầu luyện tập kiếm pháp đi!” Bọn họ ở cùng nhau rất thân thiết đến mức chói mắt, mà hắn lại không thể tiến vào vòng tròn của bọn họ.
Ngự Thiên Dung liếc nhìn Nam Cung Tẫn một cái, ngoài ý muốn dùng ngữ khí ôn hòa đáp lại, “Cũng tốt, vậy cùng nhau nỗ lực lên thôi!”
Thoáng thấy chút thương hại trong mắt Ngự Thiên Dung, ánh mắt Bùi Nhược Thần tức thì lạnh xuống vài phần, nàng hiện tại đã có kí ức của bản tôn Ngự Thiên Dung, chẳng lẽ đã bị cảm động?
Phượng Hoa cũng phát hiện điểm này, ánh mắt cũng có điểm nghi hoặc, bất quá Ngự Thiên Dung không nhìn thấy ánh mắt bọn họ.
Khu vực luyện tập Song Ma Kiếm Pháp là một khoảng không rất rộng ngay bên trong hang đá, trên vách đá đều có khắc các chiêu thức.
Ngự Thiên Dung rất nhanh liền cùng Nam Cung Tẫn luyện tập.
Đối với Nam Cung Tẫn, nàng đã không còn cảm giác chán ghét như trước, dù sao hắn quả thực từng phấn đấu quên mình cứu bản tôn Ngự Thiên Dung, như vậy ít nhất chứng minh hắn không phải một kẻ rất lãnh tình.
Nam Cung Tẫn mặc dù có lời muốn nói, nhưng cũng không biết phải nói từ đâu, nên đành dồn hết tinh lực đi luyện kiếm.
Bùi Nhược Thần và Phượng Hoa thường thường chú ý quan sát tình huống bên này.
Sau vài lần quan sát, thấy Nam Cung Tẫn không có hành động gì dị thường, hai người cũng tự đi luyện tập.
Bất quá, Bùi Nhược Thần ngoại trừ ngẫu nhiên một lần nhìn thấy ánh mắt Ngự Thiên Dung thoáng hiện một tia thương hại, ánh mắt có chút khác thường, hắn cũng không có hành động gì.
Thẳng đến ngày hôm sau, Nam Cung Tẫn ra ngoài đi tắm, Bùi Nhược Thần mới kéo Ngự Thiên Dung sang một góc nói chuyện phiếm.
“Làm sao vậy? Ngươi có chuyện gì muốn nói?” Ngự Thiên Dung kỳ quái nhìn Bùi Nhược Thần, nếu không có việc gì, người này sẽ không công khai kéo mình đi nói chuyện phiếm.
Bùi Nhược Thần vui vẻ cười, “Nàng cũng không ngốc.
Nếu đã đoán được đến tầng này, sao không thử đoán xem ta tìm nàng vì chuyện gì?”
“Hứ, người đa mưu túc trí như ngươi, ai mà đoán được a!”
“Khụ khụ, đa mưu túc trí? Nàng nghĩ về ta như vậy?”
Ngự Thiên Dung thực thành thật gật gật đầu, “Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi cảm thấy không phải?”
Ách, thì ta cũng nghĩ như vậy, bất quá, nàng vì sao không nói là mưu tính sâu xa? Ít nhất nói thế dễ nghe hơn a! Bùi Nhược Thần có chút bất đắc dĩ, “Quên đi, ta không so đo với tiểu nữ tử.
Ta hỏi nàng, nàng có phải muốn nói cho Nam Cung Tẫn về chuyện của mình?”
Ngự Thiên Dung sửng sốt, “Làm sao ngươi biết?”
“Đương nhiên là nhìn bằng mắt.” Bùi Nhược Thần nói hết sức nhẹ nhàng, nhưng Ngự Thiên Dung nghe vào tai lại thấy lạnh cả người: thằng nhãi này đúng là có hỏa nhãn kim tinh, vậy sau này mình có động tác nhỏ gì, chẳng phải là đều không thể tránh được ánh mắt hắn? Quá sức buồn bực a!
Bùi Nhược Thần cười nhìn nàng, rất là ôn hòa nói: “Sao không nói chuyện?”
“Ha ha, không có gì, chỉ là có chút cảm thán mà thôi, cảm thấy dùng từ đa mưu túc trí đến hình dung ngươi cũng quá không đủ! Ai…”
“Hừ, đừng đem trí tuệ của người khác hạ xuống cùng cấp bậc với nàng.
Ta tìm nàng là hy vọng nàng cân nhắc kỹ càng, cho dù muốn nói, cũng phải lựa chọn thời cơ thích hợp!”
Ngự Thiên Dung có chút lĩnh ngộ nhìn hắn, “Ý ngươi là hiện tại không thể nói, phải đợi chuyện ở Hàn Băng Cốc chấm dứt xong mới nói?”
“Xem ra nàng cũng không ngốc lắm!”
Ngự Thiên Dung thở dài, “Ta cũng biết hiện tại nói ra thì không tốt lắm, nhưng tối hôm qua ta nhìn thấy hắn… Ai… cứ cảm thấy nói ra cho hắn thì tốt hơn một chút!”
Bùi Nhược Thần khinh thường hừ lạnh một tiếng, “Hắn như vậy mà đáng thương? Nàng sao không nghĩ tới lúc trước, Ngự gia Nhị tiểu thư đêm đêm bị hắn bỏ mặc, phải một mình cô đơn trong phòng, hoặc là, ngẫm lại đêm tân hôn, hắn bỏ lại chính thê, chạy tới chơi trò thân ái với tiểu thiếp, Ngự gia Nhị tiểu thư đã đáng thương như thế nào?”
“Cũng phải.
Ai… Bất quá, bản tôn người ta cũng không trách hắn, ta chỉ là phu nhân giả, còn trách cái gì!”
Bùi Nhược Thần lạnh lùng cười, âm trầm nói, “Đơn giản thôi.
Nàng cứ nhớ cảm giác lúc nàng vừa mới tỉnh lại, phát hiện mười ngón tay quý giá của mình thiếu chút nữa bị phế đi thì được rồi!”
Lúc đó sao? Ngự Thiên Dung dựa theo lời nói của Bùi Nhược Thần, hồi tưởng lại đoạn thời gian bị chịu tội kia, trong lòng quả nhiên liền dâng lên oán khí.
Tên Nam Cung Tẫn chết tiệt, vạn vạn không nên làm tay nàng bị thương a! Sau này tuy rằng gặp được Tịch Băng Toàn, ngón tay đã chữa khỏi, nhưng lại bởi vì Tịch Băng Toàn mà trái tim bị tổn thương…
Tính ra, tên Nam Cung Tẫn kia cũng thiếu nàng không ít món nợ đâu! Đúng là đáng giận! Tên chết tiệt đó, tuyệt đố không thể dễ dàng tha thứ! Hừ!
Bùi Nhược Thần thấy sắc mặt Ngự Thiên Dung chậm rãi trầm xuống, khóe môi hắn liền cong lên, vừa lòng mỉm cười.
Đúng vậy, phải như vậy!
Phượng Hoa vốn là đi theo nghe lén, nhưng càng nghe, trong lòng càng phát run.
Tên Bùi Nhược Thần này, lòng dạ tuyệt đối là đen tối trùng trùng! Thật hiểm ác a, ngay cả biểu đệ nhà mình cũng có thể đả kích như thế, quả thực chính là ác ma.
Tên Nam Cung Tẫn kia bình thường tựa hồ rất tôn kính vị biểu ca này, không thể tưởng được tên này cư nhiên tuyệt không niệm tình huynh đệ! Quá thật thất vọng a!
Về sau, tuyệt đối không nên chọc giận hắn, miễn cho bản thân chịu tội còn không biết là chuyện gì xảy ra!
Trong lòng phát run, vẫy vẫy đầu, Phượng Hoa cẩn thận chuồn đi, không muốn nghe tiếp nữa, miễn cho bản thân càng thêm hận hắn đến nghiến răng! Dù sao chỉ cần bọn họ không phải đang bàn chuyện đá hắn văng ra là được rồi, trận đánh với Thú Giới lần này, hắn tuyệt đối không muốn giấu ở sau lưng bọn họ! Một người nếu ngay cả nữ nhân mình thích cũng bảo hộ không được, vậy còn coi là nam nhân được sao?
Thình lình, bả vai bị vỗ một cái, Phượng Hoa bị dọa