Một ngày đơn điệu cứ thế trôi qua bằng việc luyện tập chiêu thức.
Nam Cung Tẫn thấy Ngự Thiên Dung luyện tập càng nghiêm túc, gợn song trong lòng cũng càng lớn.
Nàng chỉ là mất trí nhớ thôi, sao lại trở nên khác biệt như vậy? Có đôi khi, hắn thậm chí cảm giác được, nàng căn bản không phải là Thiên Dung mà mình biết.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao, phiền muộn cứ như thế chui vào tim.
Màn đêm tối đen dài dòng chớp lên trước mắt hắn.
Khi tất cả mọi người đã đi giấc ngủ, hắn lại không ngủ được, lăn qua lộn lại cũng ngủ không được.
Sau này, hắn rốt cuộc phải làm thế nào mới tốt? Hắn là Hộ Quốc tướng quân của Ly quốc, là đại diện cho Nam Cung gia tộc, hắn phải lựa chọn như thế nào mới tốt?
“Nè, ngươi làm sao vậy, khuya như vậy còn ở đây đếm sao?”
Sau lưng truyền đến một giọng nói lành lạnh, Nam Cung Tẫn quay đầu thấy Ngự Thiên Dung mỉm cười nhìn mình, trong lòng sửng sốt, “Không phải đếm sao, mà là đang thưởng thức ánh trăng!”
“Ồ, nguyên lai Hộ Quốc tướng quân cũng có khiếu thưởng thức a!”
“Hừ, không thích thì đừng đi ra.”
Ngự Thiên Dung bất đắc dĩ nhìn nam nhân đang ngồi phía dưới, “Nè, ít nhất cũng phải lót tấm da rồi hẵng ngồi, trời lạnh lắm đó!”
Nam Cung Tẫn nhận lấy tấm da từ tay nàng, trải lên tảng đá, trong lòng chậm rãi chảy qua một dòng nước ấm.
Ngự Thiên Dung ngồi trên một tảng đá to đối diện hắn, ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng, một thật lâu cũng không mở miệng nói chuyện.
Nam Cung Tẫn thầm nghi hoặc trong lòng: chẳng lẽ nàng thật sự chỉ là đến ngắm trăng, chứ không phải muốn tìm mình nói chuyện? Ha ha, cũng phải, nàng có gì mà cần nói chuyện với mình? Không cần, có thể bình tĩnh đối mặt với mình như vậy đã là thực khoan dung rồi!
Kỳ thật, Ngự Thiên Dung chính là đang suy nghĩ nên nói cái gì với Nam Cung Tẫn, bất quá, nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết nói cái gì, đành phải tiếp tục trầm mặc.
Bóng lưng của cả hai đều bị ánh trăng kéo ra rất dài, rất dài, có chút tiêu điều, có chút tĩnh mịch.
“Ai… mùa đông này thật đúng là lạnh!”
“Ừm, lạnh thật.”
“Ngươi… Các ngươi khi hành quân đánh giặc, làm thế nào để qua mùa đông? Đồ đạc để dựng trại lúc nào cũng phải mang theo sao?”
“Đúng vậy, tất cả đều phải mang theo.
Vì thường xuyên không biết phải đánh trận đến bao lâu, cho nên, phải chuẩn bị đầy đủ.” Nam Cung Tẫn ôn hòa hồi đáp, nhắc tới chuyện trên chiến trường, hắn có đủ tự tin trả lời.
Tìm được đề tài thích hợp, Ngự Thiên Dung thầm thở phào một hơi.
Nam Cung Tẫn càng nói, thần thái càng bay lên, hết thảy trên chiến trường đều là những chuyện khiến hắn tự hào, hắn dẫn quân, bày trận, giết địch, hết thảy đều quen thuộc, cả những lần bày mưu nghĩ kế…
Ngự Thiên Dung càng nghe càng có chút ngây ngốc.
Người này, hẳn là trời sinh làm tướng lĩnh! Nếu không tính chuyện bê bối ở hậu viện, hắn hẳn là một quân nhân tuyệt đối hoàn mỹ! Đáng tiếc, vì sao đối với đám nữ nhân trong nhà, đầu óc lại chẳng có thông minh gì hết vậy?
“Ta là võ tướng của một nước, nhưng ta từ trước đến nay, đều không cho rằng mình chỉ là một vũ phu.
Ta nghĩ, bản thân coi như là văn thao vũ lược, là một lương đống của quốc gia, là một nam tử hán đại trượng phu… Nhưng, kể từ sau khi ngươi thay đổi, ta mới phát hiện, mình nguyên lai không thông minh như mình nghĩ.
Đến cuối cùng, khi phát hiện chân tướng, càng hiểu được mình đã sai thái quá! Nhưng hết thảy đều đã xảy ra, không thể nào quay trở lại trước kia! Thiên Dung… Chúng ta trở về không được, có phải không?” Nam Cung Tẫn khẽ hỏi, giọng nói mềm nhẹ như một lời thì thầm
Ngự Thiên Dung nghe vậy, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót.
Nam nhân này, có đôi khi cũng làm cho người ta rất đau lòng a! Nếu Ngự gia Nhị tiểu thư chân chính còn ở đây, nghe hắn thành tâm nói như vậy, hẳn là có thể đáp lại hắn! Ai… đáng tiếc, nàng không phải là nàng ta a.
Ngự Thiên Dung than nhẹ một tiếng, “Đúng vậy, lịch sử luôn không thể thay đổi.”
“Không biết câu mà thánh nhân nói, biết sai có thể sửa thì rất tốt, còn có ý nghĩa gì!” Nam Cung Tẫn nói, trong lời nói vừa có phiền muộn vừa có một chút không cam tâm.
Ngự Thiên Dung nhìn hắn, mỉm cười, “Biết sai có thể sửa đương nhiên là tốt lắm, bất quá, đâu có ai nói biết sai là có thể vãn hồi hết thảy.
Biết sai chỉ là nhắc nhở ngươi về sau không cần tái phạm sai lầm mà thôi.
Nếu biết sai có thể cứu lại mọi chuyện đã xảy ra, như vậy, làm gì có chuyện để ăn năn.”
Đúng vậy, đều có lý.
Nhưng, vì sao? Chính là không cam lòng a!
“Nam Cung Tẫn, về sau, chúng ta hãy làm bằng hữu đi!”
Bằng hữu? Nam Cung Tẫn nhấm nuốt hai chữ này, bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười, thê tử bị hắn hưu nay đối mặt hắn nói: chúng ta làm bằng hữu đi! Ha ha, thật là thú vị!
“Sau khi chuyện ở Hàn Băng Cốc chấm dứt, ta sẽ nói cho ngươi một việc, đến lúc đó, hãy quyết định xem ngươi có muốn làm bằng hữu với ta hay không!”
“Có chuyện gì không thể nói bây giờ?” Nam Cung Tẫn bỗng nhiên nhớ lại lời Bùi Nhược Thần nói, chẳng lẽ ý của bọn họ đều là cùng một chuyện?
“Hiện tại, thời cơ không đúng.
Dù sao chỉ là một chuyện đã xảy ra, nói sớm nói trễ đều không thể thay đổi.”
“Là về ngươi và Bùi Nhược Thần sao?”
“Không phải.”
Nam Cung Tẫn nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Ngự Thiên Dung, đột nhiên hỏi: “Ngươi yêu Bùi Nhược Thần sao?”
Ngự Thiên Dung khó hiểu nhìn hắn, “Ngươi sao lại tự dưng nghĩ sang chuyện này, ta và hắn chỉ là quan hệ hợp tác, không liên quan chuyện có thích hay không.
Đương nhiên, nếu chỉ là tình cảm đơn thuần, ta quả thật không chán ghét hắn, bất quá, cũng không có tình yêu nam nữ.”
“Thật không?” Nam Cung Tẫn thực hoài nghi, hắn vẫn luôn cho rằng Ngự Thiên Dung trước nay đều yêu Bùi Nhược Thần.
Ngự Thiên Dung giơ kim đao lên, chuẩn bị vào trong hang đá nghỉ ngơi.
Nam Cung Tẫn thấy nàng đứng lên, liền nói, “Để ta đỡ ngươi vào!”
“Không cần, ta sẽ lo cho phu nhân!” Phượng Hoa bỗng nhiên xuất hiện, ôm lấy Ngự Thiên Dung, nhanh chóng chạy vào bên trong, lưu lại Nam Cung Tẫn đen mặt đứng đó.
Ngự Thiên Dung liếc nhìn Phượng Hoa một cái, “Ngươi không phải đang ngủ sao?”
“Đúng vậy, bất quá, ta đâu ngờ rằng phu nhân cả ngày đã lao lực như vậy, cư nhiên không chịu nằm nghỉ dưỡng sức, đi ra cùng người nào đó thưởng thức ánh trăng!” Một câu hoàn toàn không giấu giếm vị giấm chua.
Ngự Thiên Dung nghe mà nổi hết cả da gà, “Được rồi, được rồi, đừng nói chuyện ái muội như vậy, ta và hắn là trong sạch a!”
“Hứ!