“Ừm, ta thấy, sau khi chuyện ở Hàn Băng Cốc chấm dứt, ta sẽ bảo Phượng Hoa đi mời một lão ma am đến giảng bài cho nàng!” Bùi Nhược Thần bỗng nhiên thực đứng đắn nói.
Ngự Thiên Dung khó hiểu nhìn hắn, “Ta đi học?”
“Đúng vậy, phải dạy nàng thật kỹ càng những chuyện nữ tử cần làm sau khi thành thân a! Ừm, càng nghĩ càng cảm thấy rất có tất yếu, bằng không, ai biết nàng khi nào đó lại chọc giận Phượng Hoa, lỡ như hắn thật sự gây ra đại họa, ta cũng mặc kệ!”
“Ngươi… ngươi, ai… ai cần ngươi lo! Hừ, ta sẽ đi giải thích rõ ràng với hắn!” Ngự Thiên Dung thập phần căm tức, vì sao bản thân không làm sai cái gì cũng phải đi dỗ dành người ta?
Bùi Nhược Thần xoay người chậm rãi nói: “Nàng có thể giữ chặt được hắn, đương nhiên là tốt nhất, ta đây sẽ không cần phải lo lắng! Nàng hãy bảo trọng a!”
Hừ, buồn bực, thập phần buồn bực!
Bất quá, nghĩ đến hậu quả khi Phượng Hoa tức giận mà Bùi Nhược Thần nói, nàng lại không thể ngồi yên không để ý đến.
Bất kể thế nào, nàng quả thật không dám mạo hiểm a! Cho nên, nàng đành phải dùng mật âm công gọi Phượng Hoa lại đây.
Lúc quay trở lại, Phượng Hoa đã khôi phục lại bình thường, nhưng bởi vì rất bình thường, ngược lại khiến cho Ngự Thiên Dung càng thêm nghi ngờ, “Phượng Hoa, ngồi đi!”
“Phu nhân, đã trễ thế này, sao còn không nghỉ ngơi? Thế này cũng không tốt!” Phượng Hoa nói hết sức đứng đắn, một chút cũng không có bất bình thường.
Ngự Thiên Dung thở dài, “Phượng Hoa a, ta đối với Nam Cung Tẫn thật sự không có ý gì khác, ngươi đừng hiểu lầm.”
“Ừm, phu nhân muốn có ý với ai không phải là chuyện mà ta có thể miễn cưỡng.
Lúc nãy là ta rất xúc động, phu nhân không cần để ý, cứ cho là ta mạo phạm phu nhân là được rồi.”
A? Đột nhiên nói chuyện xa cách thế này là có ý gì? Ngự Thiên Dung nghe Phượng Hoa nói thế, trong lòng càng nhốn nháo lên, xem ra Bùi Nhược Thần nói không sai, người này thật sự là tức giận! Làm sao bây giờ? Cho tới nay, nàng chưa từng thấy Phượng Hoa thật sự tức giận lần nào, căn bản không biết xử lý thế nào a!
“Phu nhân, phu nhân tìm ta còn có chuyện gì nữa không?”
Ách…
Phượng Hoa liếc nhìn Ngự Thiên Dung một cái, “Phu nhân nếu không có việc, ta xin rời đi trước, dù sao đêm dài nhân tĩnh, phải chú ý nam nữ đại phòng*.”
* Nam nữ đại phòng: Giữa nam và nữ phải có phòng bị, đại loại là không được ở gần nhau quá, không được ở chung một mình với nhau,… nói chung là tránh các hoàn cảnh dẫn đến việc củi khô lửa cháy ^^
Nam nữ đại phòng? Ngự Thiên Dung trừng lớn mắt nhìn Phượng Hoa, đây là lời mà yêu nghiệt Phượng Hoa có thể nói ra sao? Là lời mà nam tử độc miệng luôn không để ý đến ánh mắt của người khác, chỉ làm theo ý mình đó sao?
Thấy Ngự Thiên Dung không nói lời nào, Phượng Hoa khẽ khẽ thở dài, xoay người định rời đi, ánh mắt thoáng hiện một chút ưu thương, tựa hồ đang trách cứ người nào đó làm tổn thương trái tim hắn mà vẫn không biết.
Ngự Thiên Dung bị ánh nhìn này làm cho trái tim đều rét lạnh, vội đưa tay giữ chặt vạt áo Phượng Hoa, “Thực xin lỗi.”
“Phu nhân đang nói cái gì?” Phượng Hoa đưa lưng về phía Ngự Thiên Dung, bất quá, bước chân cuối cùng cũng dừng lại.
“Thực xin lỗi, tuy rằng ta cũng không rõ ràng lắm mình làm tổn thương ngươi thế nào, nhưng, có lẽ là ta vô tình khiến ngươi khó chịu, nếu vậy, ta xin lỗi.”
Bả vai Phượng Hoa bỗng nhiên run lên, tựa hồ đang cố nén cái gì đó.
Ngự Thiên Dung sốt ruột kéo kéo hắn, “Phượng Hoa, ta là thật lòng!”
“Phu nhân thật lòng thế nào, ta cho tới bây giờ vốn không biết a!” Thở dài thườn thượt một hơi, có chút nhàn nhạt ưu thương.
Trong đầu Ngự Thiên Dung chợt oong một tiếng, nổ tung! Trong mắt hắn, tấm lòng thật tình của mình thật sự khó hiểu như vậy sao? Hay là, bởi vì nàng vẫn không thể lựa chọn, nên làm cho lòng hắn nguội lạnh?
“Phu nhân, ta không sao, phu nhân nghỉ ngơi sớm một chút đi, cả ngày đều đã mệt mỏi rồi! Phu nhân phải… chú ý bảo hộ chính mình.”
“Đừng đi Phượng Hoa, ta yêu ngươi!”
Phượng Hoa, ta yêu ngươi!
Phượng Hoa, ta yêu ngươi…
…
Những lời này, luôn quanh quẩn giữa những bức tường đá, đánh vào người Phượng Hoa khiến hắn ngay cả đứng thẳng đều cảm thấy có chút không xong.
Những lời mà hắn mong mỏi nhất, cư nhiên đã nghe được cả rồi sao? Hắn cứ nghĩ, mình ít nhất còn phải cố gắng lâu lắm!
Hắn từng nghĩ, lúc nghe được những lời này, hắn sẽ không đến nỗi ngây ngốc lắm, nhưng giờ khắc này, hắn biết bản thân đã sai rồi, còn sai thái quá! Giờ khắc này, hắn rõ ràng cảm nhận được, trái tim mình đang đập nhanh hơn, thậm chí có cảm giác nghèn nghẹn vì trái tim bỗng dưng bị hạnh phúc choáng ngợp quá đột ngột…
Hóa ra cảm giác được nữ tử mà mình yêu nói rằng nàng yêu mình tốt đẹp như vậy! So với cảnh bị những nữ nhân khác luôn quấn quít lấy bản thân, hô to yêu hắn, căn bản chính là khác biệt một trời một vực!
Nếu phải chọn một thời điểm để dừng lại thời gian, như vậy, hắn hy vọng sẽ luôn mãi đứng lại ở giờ khắc này!
“Phượng Hoa…” Ngự Thiên Dung nhất thời xúc động nói xong, chính mình liền đỏ mặt, hai gó mà nóng bừng bừng, thật muốn tìm một cái hố để chui xuống!
“Phu nhân, phu nhân nói là thật sao?”
“Ta… ta đã lừa gạt chàng bao giờ chưa?”
“Không có!” Phượng Hoa cười đến thập phần hạnh phúc, xoay người cúi xuống ôm Ngự Thiên Dung vào lòng, “Phu nhân, cám ơn phu nhân, ta thấy rất đủ! Thật sự!”
Ngự Thiên Dung đỏ mặt, cảm giác u ám trong lòng cũng tiêu tán một chút.
Quên đi, lời cũng đã nói ra khỏi miệng rồi, dù sao cũng là thật tâm, chỉ là cảm thấy có chút thực xin lỗi Triển Cảnh!
Thích một người không có sai, thích hai người cũng không có sai, sai chính là không nên gặp nhau cùng một lúc! Nhân sinh sau này của nàng thế nào, nàng không biết, năm năm sau có thể chết đi hay không, nàng cũng không biết, cũng không muốn nghĩ.
Nhưng nàng rõ ràng hiểu được, một khắc lúc nãy, nàng quả thật không nghĩ mất đi Phượng Hoa, không nghĩ mất đi nam nhân này – người nguyện ý cùng sinh cùng tử với mình!
Lòng người luôn ích kỷ, đúng vậy, đều là ích kỷ.
Ai cũng không muốn mất đi người mình thích, nàng cũng không muốn chờ đến lúc không thể lựa chọn mới chịu vươn tay ra.
Nàng làm không được, so với việc làm tổn thương hai người, không bằng chỉ tổn thương một người! Coi như nàng thiếu một món nợ ân tình, nếu có kiếp sau, sẽ trả lại!
Không biết qua bao lâu, tâm tình mênh mông của Phượng Hoa rốt cục bình tĩnh xuống.
Hắn nghe Ngự Thiên Dung khe khẽ thở dài, ôn nhu nhìn nàng, “Phu nhân, sau khi ra khỏi Hàn Băng Cốc, ta muốn đi giải quyết chuyện của ta trước, hy vọng phu nhân hãy bảo trọng.
Sau khi mọi việc đã xử lý xong, phu nhân, nàng hãy