Bùi Nhược Thần liếc mắt nhìn Phượng Hoa, lạnh lạnh nói, “Yên tâm, cho dù nàng học xong cả hai thứ, ta cũng có thể chế trụ được nàng, bất quá, nếu Cửu Thiên Huyền Công cũng bị nàng luyện đến tầng cao nhất, vậy thì không nhất định!”
Ách!
“Thế nào? Bây giờ thì không còn hy vọng nàng đột phá tầng cao nhất?”
“Đương nhiên không phải, chỉ là lo lắng về sau phu nhân có khi nào luyện công thành si?” Phượng Hoa có chút lo lắng, bởi vì hành động lần này của Ngự Thiên Dung rất khác thường, cư nhiên nhanh chóng học xong cả hai tuyệt học của bọn họ, một nữ tử nếu yêu võ như vậy cũng không phải là chuyện tốt a!
Bùi Nhược Thần khinh bỉ nhìn hắn, “Ngươi ngu ngốc a, nàng học những thứ đó bất quá là vì có thêm một cơ hội thắng cuộc thôi, nếu không phải tình thế bắt buộc, ta tin chắc nàng thà luyện vẽ cũng không học mấy thứ này.”
Thần sắc Phượng Hoa bỗng nhiên trầm xuống, đúng vậy, phu nhân là vì tranh thủ có thêm một cơ hội chiến thắng, nhưng bên cạnh nàng đã có bọn họ rồi a! Không cần phải miễn cưỡng bản thân như vậy!
Chẳng lẽ nàng cảm thấy bọn họ không đủ mạnh, không thể bảo vệ tốt cho nàng? Đúng vậy, đúng là không đủ mạnh, nếu đủ mạnh, hắn đã không bị Liễu gia kiềm chế đến tận hôm nay!
Bùi Nhược Thần tức giận liếc nhìn Phượng Hoa một cái, “Nè, Phượng yêu nghiệt a, ngươi sao càng ngày lại càng lề mề như vậy, chẳng lẽ là vì đại nạn không chết nên tính tình trở nên lo trước lo sau, càng lúc càng thấy khó ưa?”
“Ai…” Phượng Hoa than nhỏ một tiếng, trước kia, lúc còn chưa yêu Ngự Thiên Dung, hắn tuy rằng bất mãn với cuộc sống, nhưng không đến phản cảm quá độ, dù sao, hắn từ nhỏ đã bị người ta dạy phải phấn đấu quên mình vì Liễu gia, tư tưởng cũng đã thâm căn cố đế, cho dù thỉnh thoảng có bất mãn, cũng không có ý muốn gạt bỏ hoàn toàn.
Nhưng từ khi phát giác tâm ý của bản thân, hắn lại càng muốn tự do, muốn được tự tại sống cùng với nàng, muốn làm cho nàng sống thật hạnh phúc.
“Chuyện của Liễu gia cứ làm từng bước một thôi, cho dù gấp gáp cũng không có tác dụng gì!” Bùi Nhược Thần đồng tình an ủi một câu, bất quá, cũng chỉ là một câu như vậy, sau đó liền im lặng không nói gì nữa.
Toàn bộ tầm mắt hắn đều dồn trở lại trên người Ngự Thiên Dung, tuy rằng Ma Âm có đôi chút trấn áp Thánh Vương, nhưng Thánh Vương dù sao không phải cùng một cấp bậc như các Thú Vương.
Khí thế của Thiên Dung tuy không kém, võ công cũng không yếu, chỉ có nội lực là không bằng Thánh Vương.
Thánh Vương đã tu luyện không chỉ một, hai trăm năm, tu vi không phải là loại bình thường!
Bất quá, thanh Địa Hoang Kiếm kia cũng quá lợi hại, cư nhiên có thể làm bị thương Thánh Vương, phải biết rằng, chư vị Thú Giới đều là loại da dày thịt béo a! Đao kiếm bình thường rất khó làm chúng bị thương.
Bãi tuyết đọng dần dần bị kéo lên thành bông tuyết bay xung quanh, mặt đất cũng lặng lẽ lộ ra.
Bùi Nhược Thần cau mày, chọn một thời cơ tốt, định vọt vào đi thay cho Ngự Thiên Dung, không ngờ, trong tích tắc đó, Ngự Thiên Dung chợt kêu khẽ một tiếng, Địa Hoang Kiếm đâm xoạt một cái vào vai Thánh Vương, xuyên thẳng qua bên kia.
Thánh Vương kêu lên đau đớn, ánh mắt nhìn về phía Ngự Thiên Dung có chút tức giận, càng nhiều là kiêng kị, lập tức định tung một chưởng về phía Ngự Thiên Dung.
Bùi Nhược Thần lúc này nhún người phi thân tiến lên.
Hai bóng người phía sau, Nam Cung Tẫn và Phượng Hoa, cũng đồng thời xông ra, ngăn lại thế công của Thánh Vương.
Bùi Nhược Thần ôm lấy Ngự Thiên Dung, nhanh chóng đặt nàng xuống bên cạnh Hiên Viên nhị thiếu, “Bảo trụ nàng, bằng không, ta sẽ không để yên cho ngươi!”
Hiên Viên nhị thiếu buồn bực gãi gãi đầu, hắn cũng không phải đại phu, lại càng không phải gã sai vặt, tên Bùi Nhược Thần này sao cứ vênh mặt hất hàm sai khiến mình vậy a!
Bất quá, oán giận thì oán giận, hắn vẫn thực thành thật truyền chân lực cho Ngự Thiên Dung.
“Phượng Hoa, ngươi trở về bảo hộ Thiên Dung là được rồi!” Bùi Nhược Thần thản nhiên ra lệnh.
Phượng Hoa nhìn hắn một cái, khẽ cắn môi lui xuống.
Ánh mắt Bùi Nhược Thần nhìn về phía Thánh Vương hơn một phần lãnh ý, “Thực lực của Thánh Vương đã tăng lên nhiều, thật sự là đáng mừng! Kế tiếp hãy để ta đến chiêu đãi đi!” Nói xong lại nhìn về phía Nam Cung Tẫn, “Biểu đệ, an nguy của bọn họ trước hết giao cho đệ!”
Nam Cung Tẫn trầm mặc lui ra, tuy rằng hắn không cho rằng mình kém hơn Bùi Nhược Thần, nhưng hắn trước nay đều tôn kính Bùi Nhược Thần, sớm đã quen ủng hộ đề nghị của biểu ca.
Ánh mắt của Thánh Vương cũng không mấy thân thiện, “Tiểu cô nương thật là lợi hại! Hừ, không hổ là nữ nhân được truyền nhân của Ma Âm nhìn trúng! Ta thấy, không cần tỷ thí nữa, ta đã bị nàng đâm bị thương kinh mạch, nhất thời căn bản không khôi phục được, đánh nhau với ngươi cũng chỉ là tự tìm nhục.
Hôm nay, coi như Thú Giới thua, trách chúng ta quá khinh địch.
Bất quá, chúng ta vốn nhất ngôn cửu đỉnh, thua liền thua! Sau này, người của Hàn Băng Cốc muốn xuất cốc thì cứ việc đi, chúng ta mặc kệ!”
Bùi Nhược Thần cũng không cố ý làm khó dễ, “Khó được Thánh Vương thủ tín, như vậy hãy chấm dứt đi!” Lần này vốn là vì giúp Hàn Băng Cốc lấy được tự do, không cần ngươi chết ta sống, cố ý chọc giận Thú Giới.
“Ngày khác lại đến tìm Bùi công tử lãnh giáo!”
“Được, tùy thời xin đợi Thánh Vương.” Bùi Nhược Thần cười cực kỳ ôn hòa, lần này Thú Giới bị Thiên Dung làm tổn thương mặt mũi, sau này đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Bất quá, Thú Giới không hẳn là không phân rõ phải trái, tính ra cũng không cần quá lo lắng.
Đàm lão gia và Hàn cốc chủ thấy đoàn quân Thú Giới vô cùng đơn giản rút lui, có chút không tin vào hai mắt và lỗ tai của mình, đây là thật vậy chăng? Chuyện này, bọn họ đã cố gắng biết bao lâu cũng không dám tùy tiện ra tay, cư nhiên chỉ cần đấu xong ba trận liền giải quyết?
Đánh thắng có vẻ rất dễ dàng a, bọn họ cũng chẳng cần hy sinh một người nào! Cho nên hai vị lão nhân đều có điểm mờ mịt, đây thật sự không phải mơ sao? Ai… cảm giác như mình đã sống uổng phí mấy chục năm!
“Hàn cốc chủ, đàm lão gia, các vị làm sao vậy? Kết quả này khiến các vị cảm thấy không hài lòng?” Bùi Nhược Thần trêu ghẹo nhìn bọn họ.
Hàn cốc chủ lắc đầu, lại gật gật đầu, “Hài lòng, hài lòng! Quá sức hài lòng!” Hài lòng đến độ cảm thấy có chút không chân thật a!
…
Kỳ thật, Đàm lão gia và Hàn Cốc Chủ đâu biết rằng các vị vương tôn đứng đầu của Thú Giới đã sớm phiền chán khi cứ phải bảo thủ hạ của mình đi làm lính gác cửa cho người ta.
Năm đó, nếu không phải lão hoàng đế Ly quốc tặng cho một Thú Vương của Thú Giới một công chúa xinh đẹp như hoa, mà vị Thú Vương kia lại rất coi trọng nàng công chúa nọ, Đại Vương tôn mới sẽ không để