Quan Thanh Thu dẫn mấy đứa cháu đi thu dọn đồ đạc, tiện thể cũng có vài chuyện phải dặn dò, để lại Bùi Nhược Thần và Ngự Thiên Dung ở trong viện.
“Kỳ thật, chúng ta không nợ bọn họ, nàng không cần hỗ trợ.” Bùi Nhược Thần thản nhiên nói, bọn họ ở Bách Thú Vực Sâu vốn dĩ đã thắng dựa vào thực lực.
Nếu đám người đó không nhượng bộ, hắn cho dù chịu trọng thương cũng sẽ hủy diệt Lan gia.
Cho nên, ở trong mắt hắn, bọn họ căn bản không có thiếu nợ Lan gia.
Ngự Thiên Dung khe khẽ thở dài, “Ta và Quan Thanh Thu có chút nhân duyên, chúng ta… đến từ cùng một chỗ.
Giữa biển người mờ mịt có thể gặp nhau coi như là một loại duyên phận.
Dù sao cũng chỉ là bảo hộ ba người mà thôi, không sao cả.”
“Cho nên nói, nàng có đôi khi thật sự rất ngốc a!”
“Phải nha, không thông minh bằng ngươi.”
Nhân tình nóng lạnh a, nàng tự biết mình không phải thánh nhân, riêng đối với những người mà mình nguyện ý thân cận, tuy không dám nói sẽ đánh đổi hết tất cả, nhưng ít nhất, điều gì có thể giúp, nàng sẽ nhất định hỗ trợ.
Nếu một người quá ích kỷ, như vậy sống cũng không có lạc thú gì.
Bùi Nhược Thần nhìn thoáng qua phủ Tiêu Dao Hầu, “Nàng giúp bọn họ, có phải còn là vì Tịch Băng Toàn?”
Vì hắn sao? Ha ha, Ngự Thiên Dung cười khổ một tiếng, “Cho dù là vậy! Ta…”
“Đừng nói với ta là nàng chỉ là muốn báo ân.
Ta biết Tịch Băng Toàn đã chữa hết tay cho nàng, cũng biết hắn đã bảo hộ nàng rất nhiều lần.
Nàng lúc đó có thể xây dựng Hội Họa Viên, quả thực có công lao rất lớn của hắn.
Bất quá, ta nghĩ đây không phải là lý do để nàng phải ra sức giúp đỡ.
Lý do chân chính đó là nàng muốn mượn lần hỗ trợ này để khiến bản thân hoàn toàn dứt tình với hắn, đúng không?” Ánh mắt sáng như sao của Bùi Nhược Thần tựa hồ đang phát ra vẻ tự tin khó diễn tả bằng lời, làm cho Ngự Thiên Dung nhất thời nhìn hắn đến thất thần.
Thế gian này thực sự tồn tại một người có thể nhìn thấu lòng của người khác sao? Vì sao hắn lại nhìn thấy triệt tâm tư của nàng như vậy?
“Ngự Thiên Dung!”
Bỗng nhiên, giọng nói lãnh khốc của Tịch Băng Toàn vọng xuống từ đầu tường trên cao, ánh mắt hắn như phát ra hàn quang, sắc bén như hai thanh kiếm đâm thẳng về hướng Ngự Thiên Dung.
Những lời vừa nãy của Bùi Nhược Thần, hắn đều nghe được.
Hắn vô luận thế nào cũng không khống chế được cơn giận trong lòng, nên liền lắc mình đi ra.
Hắn vốn còn muốn chờ, muốn xem Ngự Thiên Dung có tiếp tục lạnh lùng như vậy hay không, có rời đi một mạch mà không nhắn lại một câu nào, cũng không liếc mắt nhìn hắn một cái nào hay không.
Ngự Thiên Dung ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Ngươi đã đến rồi a, xem ra cũng không phải bề bộn nhiều việc lắm!”
“Ta có bận hay không, ngươi để ý sao?”
“Không thèm để ý, ta có là gì đâu mà phải để ý? Tiêu Dao Hầu, ngươi đã quên thân phận của mình rồi sao? Giữa chúng ta không hề có quan hệ gì cả, nên đương nhiên không cần để ý.”
Tịch Băng Toàn tức giận đến trừng mắt, “Ngươi nói cái gì?”
“Ăn ngay nói thật mà thôi!”
“Ừm, ta cũng thấy Thiên Dung chỉ là đang nói thật.” Bùi Nhược Thần cười nhìn Tịch Băng Toàn, “À, đúng rồi, thiếu chút nữa quên nói cho ngươi một việc, Thiên Dung không chừng sẽ thành thân với Phượng Hoa vào năm sau.
Không biết đến lúc đó Tiêu Dao Hầu có rảnh hay không, nói thế nào cũng phải đến uống một chén rượu mừng đó nha!”
Cái gì! Nàng sắp thành thân? Còn là thành thân với Phượng Hoa? Tịch Băng Toàn không thể tin nhìn Ngự Thiên Dung, “Hắn nói thật?”
Ngự Thiên Dung không vui liếc nhìn Bùi Nhược Thần một cái, ngươi rảnh lắm sao, ở đây nói bậy bạ thêm náo nhiệt làm gì? “Ừm, hẳn là vậy! Bất quá, ngươi bận như vậy, ta thấy, ngươi không cần tốn thời gian gian tới tham dự đâu, đưa chút tiền mừng đến là được.”
“Ngươi…” Tịch Băng Toàn lãnh nghiêm mặt, tay siết chặt nắm đấm, rất muốn bước lên phía trước nắm lấy vai nàng lắc lắc vài cái, hỏi đầu óc nàng có phải bị hỏng rồi không, nhưng bên tai lại truyền đến tiếng bà ngoại cản hắn lại.
Bà ngoại nói, nếu hắn đã không thể cho nàng một tình yêu duy nhất, thì đừng vọng tưởng có được nàng, nếu không, kết cuộc chính là bị đá đến mặt mũi bầm dập.
Tình yêu duy nhất? Hắn có thể chỉ yêu một mình nàng, chỉ là, bên cạnh hắn không có khả năng chỉ có mỗi một mình nàng, bất kể là hiện tại hay tương lai, đều không có khả năng đó.
Trách nhiệm, trên vai hắn còn có trách nhiệm khác!
Nếu làm đế vương, hắn phải chịu trách nhiệm đối với thiên hạ.
Mà một khi trở thành đế vương, liền càng không có khả năng chỉ có một mình nàng.
Ngay cả lúc này, trong nhà hắn cũng có một sủng thiếp sắp sinh một đứa nhỏ cho hắn.
Đến lúc đó, hắn không chỉ là một Hầu gia, còn là một phụ thân, có những trách nhiệm không thể trốn tránh.
“Băng Toàn a, con đã đến rồi a? Gặp Dung nha đầu xong thì mau về đi, trong hậu viện của con còn có một cái mỹ nữ đang mang thai hài tử của con, chờ con đi quan tâm kìa.
Tính tính ngày, không chừng đứa nhỏ sẽ ra đời trước năm mới.
Hết thảy đều phải chuẩn bị cẩn thận, miễn cho đến lúc đó luống cuống tay chân.”
Đứa nhỏ?!!
Vẻ mặt Ngự Thiên Dung đầy chấn động, may có nón che mặt, người khác không nhìn thấy đau đớn hiện lên trong mắt nàng.
Đúng vậy, bọn họ đã cách nhau quá xa.
“Đi thôi!”
Bùi Nhược Thần liếc nhìn Tịch Băng Toàn và Quan Thanh Thu một cái, trong ánh mắt mang theo một chút đùa cợt, nhất là đối với Tịch Băng Toàn: đây là tình yêu của ngươi dành cho nàng đó sao?
Tịch Băng Toàn đứng yên bất động tại chỗ, hắn đương nhiên biết Ngự Thiên Dung sẽ không dung thứ chuyện này, nhưng tất cả đều là vô tình phát sinh sau này thôi, tuy rằng, hắn cũng không bài xích chuyện mình có thể có một đứa nhỏ, huyết mạch Tịch gia vốn rất đơn bạc, liền ngay cả lão tổ khi biết chuyện cũng dọn đến ở trong phủ của hắn, nói là phải giúp chiếu cố đứa nhỏ kia.
Quan Thanh Thu nhìn Bùi Nhược Thần đẩy xe đưa Ngự Thiên Dung rời đi, trong lòng thở dài một tiếng.
Không phải bà không giúp bọn hắn, mà là hai người bọn hắn đều không có ý muốn hy sinh cho đối phương a.
Ngự Thiên Dung sẽ không muốn chia sẻ Tịch Băng Toàn với người khác, Tịch Băng Toàn cũng không thể chỉ cưới mỗi một mình Ngự Thiên Dung.
Như vậy, hai người chỉ có thể mỗi người đi một ngả.
“Bà nội, chúng ta không thể ở lại với bà sao?” Lan Hân Đình không muốn đi theo Ngự Thiên Dung, rời xa người thân nhà mình, bất quá, Quan Thanh Thu đã sớm giáo huấn bọn họ, cho nên hắn cũng chỉ muốn giãy dụa một chút trước khi đi, nhìn