Sau một hồi trầm mặc thật lâu, thật lâu, Tịch Băng Toàn rốt cục lại mở miệng, “Ngươi thật sự thích Phượng Hoa sao?”
“Ừm, thích, thích đến tìm không thấy không lý do.”
Tịch Băng Toàn gian nan khống chế cảm xúc của mình, “Là vì bên cạnh hắn không có nữ nhân khác, cho nên ngươi mới nguyện ý thành thân với hắn sao?”
“Ừm, cũng có vì lý do này.
Mặc kệ gả cho ai, ta cũng sẽ không chia sẻ phu quân của mình với người khác.
Đây là điều cơ bản nhất.”
Tịch Băng Toàn ha ha cười, nói vậy chẳng phải là hắn không có hi vọng sao? Ngôi vị hoàng đế, cốt nhục, hồng nhan… Nàng là hồng nhan, nhưng vì một hồng nhan mà buông tha hết thảy, hắn làm không được.
Đúng vậy, làm không được!
Tựa hồ cảm nhận tâm ý của hắn, Ngự Thiên Dung ôn nhu cười, “Lão tổ có khỏe không?”
“Bà nội tốt lắm.”
“Vậy là tốt rồi, mong rằng chuyện ngươi muốn làm sẽ thành công, ngày sau mọi chuyện thuận lợi.”
“Thiên Dung…”
Ngự Thiên Dung phất phất tay, “Đừng nói nữa, ta hiểu tâm tình của ngươi.
Chúng ta đều có nguyên tắc riêng của mình, cho nên, sau này chúng ta hãy làm bằng hữu đi.
Tình nhân xưa chia tay gặp lại cũng có thể là bằng hữu mà.
Về sau nhớ cố gắng làm ăn, kiếm nhiều tiền chia hoa hồng cho ta nha! Ha ha, nếu đến lúc đó ngươi chướng mắt chút bạc này, vậy hãy giao toàn bộ cho Bùi Nhược Thần đi! Hắn cũng là người hợp tác của ta, năng lực không hề thua kém ngươi, ta nghĩ hắn nhất định có thể xử lý tốt.”
“Ngự Thiên Dung!”
“Cứ như vậy đi, một núi không thể có hổ, chúng ta đều là hai người trẻ tuổi đầu bạc, không thể ở cùng một núi.
Tạm biệt!”
“Khoan đã!” Tịch Băng Toàn kéo lấy nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, “Nàng thật sự là tiểu nữ nhân cố chấp mà! Nếu có thể, ta thật sự muốn nhốt nàng trong cung điện, cả đời cả kiếp chỉ là nữ nhân của ta.
Nhưng, ta biết, ta làm như vậy cũng không chiếm được trái tim của nàng, cho nên… Ta sẽ buông tay trước!”
Hít thật sâu một hơi, Ngự Thiên Dung cố nén đau xót trong lòng, nghẹn ngào nói, “Coi như ngươi biết nhìn xa.”
Tịch Băng Toàn bỗng nhiên buông nàng, thối lui vài chục bước, quay lưng nói với nàng, “Thừa dịp ta còn không hối hận, nàng đi nhanh đi!”
Ngự Thiên Dung nhìn bóng lưng của hắn một cái, mỉm cười, giơ tay lên, vài tiếng leng keng vang lên, trên con đường nhỏ không còn thân ảnh của nàng nữa.
Tịch Băng Toàn bỗng nhiên quay đầu, phát hiện trên đường chỉ còn lại một mình hắn.
Hắn tung người phi thân đi tìm, lại chỉ thấy rừng cây trống rỗng, không có dấu chân của nàng.
Theo dấu xe lăn lưu lại, hắn đi tới một ngã rẽ, rõ ràng nhìn thấy một chiếc nhẫn ngọc được cột vào trên một thân cây.
Hắn đưa tay chậm rãi kéo xuống, trái tim đồng thời run lên, nàng đi là thật dứt khoát a!
“A”
“A”
Liên tục rống to một hồi trong rừng cây, Tịch Băng Toàn rốt cục khôi phục vẻ mặt lãnh khốc, nắm chặt chiếc nhẫn ngọc trong bàn tay, hắn từng bước một, chậm rãi đi trở về phủ Hầu gia.
…
Sau khi Tịch Băng Toàn rời khỏi, Phượng Hoa đẩy xe đưa Ngự Thiên Dung đi ra, nhìn ngã rẽ nơi mà Tịch Băng Toàn đã rời đi, thật sâu thở dài một hơi, “Phu nhân, chúng ta phải đi về sao?”
“Đi cùng với ta một lát trước đã!”
“Được.”
Phượng Hoa đẩy xe đưa Ngự Thiên Dung chậm rãi đi trên con đường mòn trong rừng, mặt đường có chút gồ ghề, không bằng phẳng.
Bất quá, Phượng Hoa vẫn rất cẩn thận dùng sức bảo trì cân bằng của chiếc xe, làm cho Ngự Thiên Dung có thể ngồi thoải mái một chút.
“Phượng Hoa, chàng có người yêu cũ không?”
“Không có, ta không còn người quen cũ nào để yêu cả.”
“Ồ, ý chàng là nói, ta là bạn gái đầu tiên của chàng?”
“Bạn gái?”
Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Nghĩa là tình nhân a.”
“Không phải!” Phượng Hoa vội vàng nói, nói xong liền dừng lại, sắc mặt xấu hổ.
Bất quá Ngự Thiên Dung không có quay đầu lại nhìn, chỉ cười cười nói, “Ta đoán cũng giống vậy.
Người như chàng, sao lại không đào hoa được chứ? Cho dù chàng không thích ai, người theo đuổi chàng hẳn là cũng không ít.
Nam nhân các ngươi ở nơi này, có tiện nghi còn có thể không chiếm sao?”
Chậc! Nói vậy chẳng phải ám chỉ hắn từng rất lăng nhăng sao! Hắn từng, khụ khụ… quả thực từng có vài mối nhân duyên sương sớm, đương nhiên, đều là tầm hoa mua vui, không có cảm tình gì cả.
Bất quá, việc này hình như không thể nói với nàng, Tịch Băng Toàn chính là bài học thảm khốc a!
“Phu nhân, ta…” Phượng Hoa có chút cẩn thận nhìn Ngự Thiên Dung, “Ta trước kia…”
“Sự tình trước kia không quan hệ tới ta, ta cũng sẽ không xen vào.
Giống như chuyện quá khứ của ta, không ai có thể nhúng tay vào vậy.
Cho nên, ta sẽ không truy cứu chuyện trước kia, chỉ cần về sau chàng đừng lén ta làm chuyện gì xấu là được!”
Ý là có thể làm chuyện xấu trước mặt? Không thể nào!
Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Nếu để cho ta biết, ta liền trực tiếp gạt bỏ chàng đi! Dù sao thế giới này cũng không thiếu mỹ nam!”
Hả!!! Phượng Hoa trợn tròn mắt, thế này cũng quá cường hãn đi? May mà mình trước kia không thích đem nữ nhân về nhà a, bằng không, giờ này phỏng chừng cũng sẽ rơi vào bi kịch giống như Tịch Băng Toàn.
Ngự Thiên Dung trêu chọc xong liền trầm mặc, lẳng lặng đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Tịch Băng Toàn, đây là bạn trai đầu tiên của nàng ở thế giới này, một mối tình cứ như vậy đã kết thúc… Cũng tốt! Có gì mà không tốt chứ!
Như vậy cũng tốt, dù sao mình cũng thích thượng Phượng Hoa, vậy là đủ rồi! Nhưng, vì sao trong lòng vẫn có chút chua xót, là do lòng ích kỷ đang quấy phá sao?
…
Tịch Băng Toàn vừa trở về nhà liền bị Tịch lão tổ gọi đến.
Bà vốn đang kích động muốn tìm tôn tử thương lượng chuyện tằng tôn tương lai ra đời thế nào, nhưng thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của Tịch Băng Toàn như vậy liền vội vàng hỏi, “Băng Toàn a, con gặp phải chuyện gì phiền lòng sao?”
“Không có gì, bà nội tìm con có chuyện gì?”
Tịch lão tổ lắc lắc tay, “Không có gì, chỉ là muốn gặp con thôi.
Con gần đây bề bộn công việc, cần phải chú ý sức khỏe nhiều hơn a.”
“Con đã biết.
Bà nội nếu không có việc gì, con trước hết đi làm việc.”
“Ừm… Băng Toàn a, con chờ đã.” Tịch lão tổ nhìn bóng dáng hiu quạnh của hắn, trong lòng nghi hoặc, “Vừa nãy ta nghe nói Lan gia bên ngoại của con có khách đến, con có đi gặp không?”
“Có.”
“Là Ngự cô nương sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy, con và nàng ta…”
Tịch Băng Toàn ngắt lời Tịch lão tổ, “Nàng ấy đã đi rồi.
Nàng ấy có hỏi thăm bà nội, con nói là bà nội tốt lắm.”
Tịch lão tổ giật mình,