Bạch Tĩnh khó xử nhìn những người còn đang giương cung bạt kiếm trong phòng.
Nam Cung Tẫn nghe Ngự Thiên Dung nói vậy, giận sôi lên, nàng cư nhiên dám kiện hắn, còn là tố cáo với với Bạch tri phủ! Đánh nhau không được, hắn chỉ có thể tức giận trừng mắt, “Ngự Thiên Dung, ngươi bất quá chỉ thứ bị ta ruồng bỏ mà thôi, có tư cách gì kiện ta!”
“Hừ, Hộ Quốc tướng quân nói chuyện thật khó hiểu, ta đã sớm không còn quan hệ với ngươi, ngươi có quyền gì chạm đến ta? Chỉ bằng ngươi là đại tướng quân sao? Như vậy tất cả đại quan trong Ly Quốc này đều có thể noi theo ngươi, không để kỉ cương phép nước vào mắt, ức hiếp dân chúng! Loại nam nhân như ngươi, trở thành tướng quân của quốc gia thật đúng là đại bất hạnh của Ly Quốc.”
“Ngươi —— “
Bạch Tĩnh mắt thấy tình huống càng ngày càng nghiêm trọng, vội vàng cao giọng nói: “Tướng quân, không bằng ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện? Hạ quan cũng thật sự khó xử!”
Lôi hộ vệ thu được ánh mắt của Ngự Thiên Dung, thu tay về, đứng canh ở bên cạnh Ngự Thiên Dung.
Nam Cung Tẫn trợn mắt nhìn Ngự Thiên Dung, lại lạnh lùng nhìn Bạch Tĩnh, “Bạch tri phủ định xử án thế nào a?”
Bạch tri phủ ha ha cười, “Hộ Quốc tướng quân nói đùa, án này liên quan tới quyền uy của đại tướng quân, hạ quan không dám loạn xử, chỉ có thể sáng sớm ngày mai vào triều để trình lên Hoàng Thượng, thỉnh Hoàng Thượng định luận, hạ quan tuyệt không dám can dự!”
Nam Cung Tẫn sắc mặt trầm xuống, “Bạch tri phủ muốn làm phiền đến Hoàng Thượng?”
Bạch Tĩnh ôm quyền, cung kính nói: “Hạ quan không dám, nếu để hạ quan xử án này, thật sự khó có thể đảm nhiệm, chỉ có Hoàng Thượng anh minh thần võ mới có thể xử được án này.”
Hừ, tưởng đem Hoàng Thượng ra để trấn áp hắn ư? Nam Cung Tẫn hung hăng liếc Bạch Tĩnh một cái, thật không nhìn một tên quan văn như hắn lại có gan đến thế, cư nhiên vì một nữ nhân mà đắc tội hắn!
Ngự Thiên Dung liếc Bạch Tĩnh một cái, nước mắt lưng tròng, thoạt nhìn cực kì đáng thương, thanh âm mảnh mai mang theo vài phần run rẩy: “Bạch đại nhân thật công chính liêm minh, dân nữ xin đa tạ Bạch đại nhân.”
Bộ dáng nhu nhược kia làm tất cả mọi người nhịn không được trách cứ người đã khi dễ nàng, vì thế, ánh mắt nhìn về phía Nam Cung Tẫn thêm vài phần bất mãn, đương nhiên, hộ vệ tướng quân phủ rất nhanh liền cúi đầu, chuyện của chủ tử dù không đúng, bọn họ cũng không thể chỉ trích, nếu nói ra mình bất mãn, kia không phải tự tìm khổ sao!
Ngự Thiên Dung nhìn sắc mặt của Nam Cung Tẫn âm trầm, lộ ra một chút cười nhạo, “Hộ Quốc tướng quân, ngươi hẳn là may mắn, Ly Quốc còn có một vị thanh quan như Bạch đại nhân đây bảo hộ vô tội con dân của Ly Quốc, bằng không, ngươi rất có khả năng là kẻ hại nước hại dân.”
Nói xong lại xoay người thi lễ với Bạch tri phủ: “Bạch đại nhân, dân nữ muốn về nhà, vì tránh cho ác đồ quấy rầy, xin thỉnh Bạch đại nhân hộ tống dân nữ một đoạn đường được không?”
Bạch tri phủ cũng đang muốn tìm cơ hội rời tướng quân phủ, nghe vậy vội vàng gật đầu: “Bảo hộ con dân là trách nhiệm của ta.
Mời Ngự phu nhân, bản quan sẽ đưa ngươi trở về.” Dứt lời lại cung kính nói với Nam Cung Tẫn: “Mong Hộ Quốc tướng quân thông cảm, hạ quan thân là quan phụ mẫu của dân chúng, không thể không