Cáo từ với Bạch tri phủ xong, Phong hộ vệ lập tức quỳ xuống, “Phu nhân, thuộc hạ bảo hộ bất lực, để phu nhân chịu khuất nhục lớn, thỉnh phu nhân trách phạt!”
Ngự Thiên Dung nhìn bọn hắn, “Không cần tự trách, các ngươi đã làm rất tốt, dùng phương pháp nhanh nhất kịp thời giải cứu ta, ta cũng không bị Nam Cung Tẫn vũ nhục.
Ngay lúc tình thế nguy hiểm, các ngươi đã đến, như vậy là đủ rồi.”
Vì sao, lòng lại lạnh như vậy? Ngự Thiên Dung cười khổ, đưa tay xoa hai má, vẫn còn hơi đau, “Phong hộ vệ, mặt của ta hiện tại rất khó xem phải không?”
Phong hộ vệ nhìn hai má sưng đỏ, trong lòng khẽ nhói, lắc đầu: “Không khó xem, chỉ là sẽ làm thiếu gia lo lắng, ta đi lấy dược cho phu nhân.”
“Ừm, phiền ngươi.”
Phong hộ vệ đem thuốc bôi đến.
Ngự Thiên Dung rửa mặt chải đầu, bôi thuốc lên hai má, cảm giác bỏng rát giảm đi rất nhiều, đứng dậy đi vào phòng, “Phong hộ vệ, ta mệt rồi, nếu Duệ Nhi đến thì nói ta ngủ, ngày mai mới gặp hắn được.”
“Vâng, phu nhân.”
Ngự Thiên Dung đi tới cửa, bỗng nhiên dừng bước, đưa lưng về phía Phong hộ vệ nói: “Các ngươi, lúc đó các ngươi tới… Ta thật sự rất cảm kích ông trời đã cho ta một chút hy vọng.
Cám ơn các ngươi —— “
Phong hộ vệ muốn nói chuyện đó là bọn hắn phải làm, nhưng Ngự Thiên Dung đã vào phòng đóng cửa lại.
Hắn nghe ra kia trong thanh âm kia có chút run run.
Phu nhân cũng giống như những nữ tử bình thường khác, đều sợ phải gặp chuyện như vậy, chỉ khác là nàng kiên cường đối mặt! Sau này, hắn nhất định phải bảo hộ nàng thật tốt, một tấc cũng không rời, không để nàng phải chịu cực khổ như vậy nữa!
Lôi hộ vệ vỗ vỗ vai của hắn: “Phong, được rồi, chúng ta để phu nhân yên tĩnh nghỉ ngơi đi!”
Cùng Lôi hộ vệ rời đi, vào rừng trúc ngoại viện, nhìn cái bàn đá – nơi Ngự Thiên Dung thường xuyên nghỉ ngơi, Phong bỗng nhiên thở dài một tiếng, buồn bã nói: “Lôi, ta… Ta —— “
“Ta biết, ngươi thích nàng.” Lôi thực trực tiếp giúp hắn nói ra.
Phong bất đắc dĩ ngồi xuống, “Ngươi cũng đã nhìn ra?”
“Chúng ta là sát thủ, nhưng chúng ta cũng đã hợp tác mười năm.
Mười năm, vậy là đủ để biết đối phương là dạng người gì.
Ngươi bị nàng hấp dẫn, ta sao có thể không nhìn ra? Nàng bị người ta bắt đi, ngươi gần như mất lý trí, lại vẫn bắt buộc bản thân bình tĩnh, tới tìm Bạch tri phủ xin hỗ trợ.
Theo ta biết, những khi ngươi càng cuống quít, đầu óc càng nhanh nhạy!”
Phong kinh ngạc nhìn Lôi, cười nhẹ nói: “Không ngờ điểm ấy cũng bị ngươi nhìn thấu.”
“Còn có, lúc xông vào, ta tuy rằng ra tay công kích Nam Cung Tẫn, nhưng cũng thấy được trong sát ý mắt ngươi, đó là do ngươi phẫn nộ, nhưng ngươi đạ đi bảo hộ sự trong sạch của phu nhân trước, so với việc giết Nam Cung Tẫn, ngươi càng không muốn người khác nhìn nàng…”
“Cho nên ta nói tính khí hỏa bạo mỗi ngày của ngươi đều là giả dối, ngươi rõ ràng là một người cẩn thận hơn cả ta!”
Lôi ha ha